Chắc
hẳn rằng, mỗi người trong ta luôn tự mình đặt những câu hỏi ngớ ngần về cuốc sống
rằng điều gì sẽ là vĩnh cửu… tình yêu hay một thứ gì đó khiến người ta tìm về mỗi
khi niềm tin về cuộc sống bị đánh sập bởi trò lố của xã hội ban tặng.
Cánh
cửa của niềm tin có lẽ là vĩnh cửu nhất… nó chẳng được xây dựng trên một nền
móng nào cả…Điều mà nó tồn tại duy nhất chính là bản lĩnh của mỗi cá thể… bạn đừng
hỏi tại sao niềm tin của bạn đã mất… Đơn giản đến mức không ngờ, đó lại là do bạn
chưa thực sự hiểu gì về hai chữ niềm tin đơn giản ấy… Hãy luôn nhớ rằng, nó
không có được từ môi trường xung quanh, càng không xây dựng được từ vật chất…mà
đó là khả năng suy nghĩ về những gì đã qua bằng cách hiểu đúng về những gì sắp
xảy ra và xem đó như là một lẽ tự
nhiên.. Điều ấy, sẽ giúp mỗi người trong ta chẳng mất niềm tin ….thật lạ là… nếu
hiểu đúng về nó thì niềm tin có được từ niềm hi vọng.
Nghe
thoáng qua thì có vẻ bất hợp lý nhưng ngẫm một chút thì…có vẻ niềm tin mất đi từ
khi ta hay nói…. Tao không còn hi vọng gì nữa rồi? Cũng đồng nghĩa với …tao mất
niềm tin rồi…Vậy nên, hãy đừng gieo bất cứ hi vọng vào điều gì để rồi nhận được
sự thất bại to lớn, từ đó bạn sẽ mất đi niềm tin lớn lao về một ai đó, sự việc
nào đó,...Điều ấy, không nên trong thời đại bạn ít kẻ thù nhiều như hiện nay.
Có
lẽ ta nên là người tin vào sức mạnh của niềm tin không đi cùng hi vọng về điều
gì hết…để biết được rằng niềm tin một khi không đi cùng hi vọng sẽ vô cùng thoải
mái và sẽ tạo ra những giá trị vô cùng đặc biệt…hệt như những thành công của những
người tai hoa với sản phẩm ra đời không bắt nguồn từ sự hi vọng điều ấy trở nên
thành công vang dội mà chỉ là hi vọng vừa đủ để chẳng phải mất đi niềm tin nếu
thất bại…Nhưng hầu hết, kết quả thì ngược lại với những thành công rất lớn và
được ghi nhận như một kì tích…
Nếu
ở thể thao những gương mặt lớn được kì vọng như bóng đá nam thì luôn mang về sự
thất vọng… còn ở chiều ngược lại thì thành công lại rất vang dội…nó đến từ sự
không đặt nặng vấn đề… Điều ấy có nghĩa là họ sẽ chằng phải chịu áp lực gì cho
mình… thế nên, niêm tin họ bỗng trở thành sức mạnh thay vì áp lực từ mọi phía đổ
dồn vào mình… Tất nhiên là sẽ có những trường hợp đặc biệt… Nhưng tôi không
nghĩ mình quá biệt tài đến vậy trong một nhóm thần đồng nào đó…Bạn thì sao?
Cái
kết tạm cho sự vĩnh cửu trong cuộc sống muôn màu này chính là cân bằng hi vọng
để đủ cháy ….cho niềm tin thành một động lực lớn lao..điều ấy mới thực sự là
vĩnh cửu… Đừng quá hi vọng vào bất cứ thứ gì…để rồi, nếu xảy ta… bạn chẳng còn
gì ngoài nước mắt chảy xuôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét