Chiếc
lá nhè nhẹ rơi khi không đủ sức giữ mình vương trên nhành cây, nó lặng lẽ rơi
bên thềm đầy nắng. Suy nghĩ cho một kiếp sống quá hoàn hảo cũng vì đó mà tạo ra
nhiều cơn sóng mang tên lợi danh, địa vị và rất nhiều mỹ từ khác để phân chia,
khẳng định mình trong vũ trụ luân hồi này… và cuối cùng ai cũng rồi sẽ phải rơi
về bên thềm đầy nắng ấy…
Cũng giống như chiếc lá kia..đã có lúc thật rực rỡ, đã
có lúc gồng mình gành chịu cơn gió với những đợt mưa nặng hạt…và như một quy luật
sống nó đã cố gắng cho một sự sống với bản nằng trỗi dậy cao nhất…Và thứ mà nó
học được chính là cách chấp nhận với tất cả những gì có thể gieo lên mình.. Dù
rằng chỉ là những chiếc lá nhưng nó luôn phát triển rất đều so với những chiếc
lá khác…quả vậy mà nó bền vững và biết che chở lẫn nhau…
Để
rồi một ngày… khi già nua đi..khi những chiếc lá đã ngả vàng…chính là lúc nó học
được cách chấp nhận rời xa nhành để nhường chỗ cho những mầm non khác… vì nó hiểu
rằng, đó là cách duy nhất giúp thân cây có thể tồn tại và phát triển được…
Chuyện
chỉ là những chiếc lá với những quan điểm chủ quan của tác giả nhằm giải thích
cho một vấn đề, một quy luật sống tự nhiên của vạn vật…
Quay
nhìn lại với những thứ xung quanh chúng ta… tôi giật mình đến phát ớn.. Ớn lạnh
ở sự ghê tởm, bất chấp mọi thứ của những người tham danh vọng…nhằm đạt được mục
đích cá nhân mà quên đi rằng,..họ cũng đang tự giết họ…bài học của chiếc lá về sự
sống, cách chấp nhận, và dám hi sinh…đôi khi chẳng ai để ý hoặc có thể chẳng ai
suy ra được bài học từ những người thầy xung quanh này…Họ quên rằng, để tồn tại
một cách bền vững …chính là sự đoàn kết giúp nhau cùng phát triển..
Như
quy luật ấy, điều ta nên hiểu sau cùng…chính là sự chấp nhận từ bỏ đỉnh vinh
quang sau những tháng ngày cố gắng vì một mục đích lớn lao ấy, để nhường chỗ
cho thế hệ sau đầy nhiệt huyết và hoàn thiện được chất lượng sống theo chu kì ấy…
Đó mới là điều khó nhất, thực tế đã minh chứng rằng…có quá nhiều người …đang cố
đấm ăn xôi để có thể nán lại thời gian tại vị lâu hơn ..nhằm trục lợi cho bản
thân…và khi có nhiều người với cùng suy nghĩ ấy… nghĩa là chúng ta đang tự hủy
hoại chính thế hệ sau đấy..
Bên
thềm…đầy nắng, nó ngồi đó…nghiệm về những chiếc lá…để cảm nhận cho mình được một
bài học lớn về cuộc sống…làm gì ư? Chỉ đế cho mình một cuộc sống thanh tịnh,
đơn giản và luôn mỉm cười… bên tách trà thơm mỗi sớm mai…Và lúc này đây, những chiếc lá rơi đầy bên thềm ...lại là những món quà ý nghĩa nhất mà tạo hóa ban tặng cho nó một bài học lớn...
Cuộc
đời là những chuyến đi bất tận..với những lần cập bến bên thềm hoa…mỗi người
hãy tạo cho mình một chân lý sống thay vì cố gắng làm mình giống với người khác…hoặc
cổ súy cho một trào lưu không phù hợp với nét văn hóa đại Việt này….
...Vạn vật vẫn đang lựa chọn cho mình một ý nghĩa sống...nếu không nhìn vào thực tế thì bạn hãy tin vào những gì đã nhìn thấy...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét