Anh àh, lâu rồi nhỉ?.. Ục đã không còn những dòng viết than vãn về ngày anh ra đi, cũng không còn những đêm giật mình vì nhớ anh đến cồn cào… vì Ục đã hứa sẽ mạnh mẽ để thực hiện những gì đã tự hứa với anh.
Nhưng
anh ơi… cho Ục viết bài này cho anh nhé…lúc này đây, Ục đang thực sự không ổn
tí nào… giá như có anh lúc này, Ục sẽ biết nên làm gì hoặc chỉ để mè nheo rùi
vùi vùi cái đầu bướng bỉnh vào anh…để Ục biết rằng…chẳng bao giờ anh rời xa Ục…
Anh à, có phải Ục đã làm anh thất vọng lắm không? Ục đã không thể thực hiện được những dự định đã vạch ra … Ục thất bại và cần lắm những lời khuyên từ anh…
Anh à, có phải Ục đã làm anh thất vọng lắm không? Ục đã không thể thực hiện được những dự định đã vạch ra … Ục thất bại và cần lắm những lời khuyên từ anh…
Thực sự Ục vẫn khóc nhiều mỗi lần nhớ đến anh… Cảm xúc về những lần trò
chuyện, những lời khuyên, những cử chỉ và hành động ấy… vẫn còn nguyên vẹn
trong em… nhưng, giờ Ục thèm lắm cái nụ cười có thể giúp Ục vượt qua được thử
thách này… như những lần anh em mình cùng phượt về quê với những câu chuyện bất
tận..và cái đích thật gần anh nhỉ…
Khóc
và nhớ về anh... không phải bởi sự ủy mị của ục đâu… Ục chỉ mong sao những lần ấy
sẽ có thể tái hiện lại trong những giấc mơ. Vẫn nhớ y nguyên những câu anh nói
về cuộc sống…. Ục vẫn làm theo…như sự vô thường mà hai vẫn nói...
Nhớ
về anh… là lúc ục có thể tìm về một chút của niềm kiêu hãnh …để có thể mạnh mẽ
tiếp tục đương đầu với cuộc sống thường ngày… Anh mãi và sẽ luôn là chỗ dựa vững
chắc nhất cho Ục..dù rằng giờ đây chỉ còn những hoài niệm một thời về những
tháng ngày hai và Ục cùng chung mái nhà…
Cũng
không còn bao lâu nữa …là năm thứ 3 anh xa nhà rồi?... cái ngày định mệnh cướp
Hai đi…Ục sợ ngày ấy lắm.. mỗi khi gần tới ngày ấy… Ục lại không thể kìm được
những dòng lệ cứ mãi rơi về nơi ấy… nơi của miền kí ức với tuổi thơ bên anh…
Nơi
anh an nghỉ, Ục sẽ vẫn lui tới như thói quen …và anh sẽ không phải cô đơn đâu…
gia đình mình sẽ mãi bên anh… tới một lúc nào đó… cả nhà mình sẽ cùng đoàn tụ…và
có thể lắm…đó là kiếp sau… hoặc hãy đợi em và gia đình hai nhé… Ục có ích kỉ lắm
không? Khi bắt hai đợi …dù khoảng thời gian ấy…Ục nghĩ sẽ rất lâu đấy… Nhưng Ục
hiểu rằng, sẽ chẳng hề gì với tình cảm bao la mà Hai luôn dành cho gia đình…
Lần
ra với Hai này.. .Ục sẽ bắt đầu đọc tiếp cuốn Hiểu Về Trái Tim mà có lẽ Hai
đang đọc giang dở… Ục sẽ đọc lại từ đầu cho Hai nghe nhé?... Có lẽ, đó cũng là
một cách để Ục hiểu về trái tim nhân hậu giữa cuộc sống vô thương này… và như
Hai nói nhỉ? Phải Cho nhiều hơn nhận thì sống mới thoải mái được…
Lần
nào nói về Hai, Ục cứ lang man những đoạn ngắn về Hai mà chẳng biêt rằng,…sẽ phải
kết thúc câu chuyện với giọng điệu nào đây…vì rằng, hai lại quá hiểu Ục rồi… Ục
chỉ biết rằng, nước mắt thì mãi cứ rơi xuống..,nuốt ngược vào trái tim… và tình
cảm anh em mình sẽ chẳng bao giờ có bắt đầu và kết thúc…
Trong lúc này đây, Ục chỉ muốn Hai biết rằng..sau những dòng viết này...sẽ là một Ục của niềm kiêu hãnh mà Hai đã từng mong...không buồn phiền, không ân hận với những gì đã làm, và....không do dự.
Yêu và nhớ Hai... mãi mãi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét