Thật
thà mà nói thì anh muốn ngủ một giấc thiệt sâu… sâu để khỏi phải mơ những giấc
mộng mị của mỗi ngày dài đằng đẵng trôi qua, để khỏi phải giật mình sau những
tiếng thở mệt nhoài với bụi của cõi trần này, để được sống trong vỏ bọc của
chính những suy nghĩ đang dần hình thành trong anh, để anh được trốn mọi thứ với
những gì đang trừng phạt chính cái tôi của sự ngông nghênh đến chông chênh này.
Anh
xin lỗi em, xin lỗi những gì mà tình yêu to lớn đã mang lại cho anh… sự hạnh
phúc, sự yêu thương, sự chia sẻ và nỗi niềm giấu kín ở thế giới riêng của mỗi đứa,
được sẻ chia cùng nhau trong niềm vui về một mái ấm trọn vẹn tiếng cười ấy.
Anh
xin lỗi khi để nhịp thời gian cứ trôi đi trong sự im lặng của anh…để em một
mình trong khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian mà anh muốn chìm sâu trong biển
cả để tâm hồn và mọi thứ được lắng đọng như chính suy nghĩ về một cuộc sống hạnh
phúc nơi em…
Em
yêu, em quan trong – rất quan trọng với anh, từng suy nghĩ, từng hành động, cử
chỉ của em… luôn tác động đến hành vi, lối suy nghĩ của anh rất nhiều… có hạnh
phúc, có hờn ghen và có giận dữ lắm,.. nhưng ở đâu có được từng đó cảm xúc thì ở
đó có được thứ tình yêu không có sự kết thúc. Ở em, anh tôn thờ tình yêu của
chính mình… của chính giá trị đạo đức và ở ngay trái tim biết yêu thương đó.
Cuối
cùng, đó chỉ là những dòng suy nghĩ mà cả hôm nay …anh đã trốn em để viết ra
cho nhẹ suy nghĩ, nhẹ cử chỉ và nhẹ đôi vai này. Có lẽ, anh chỉ có thể trốn em ở
trong những dòng tâm sự này và bị em phát hiện khi đọc. Nhưng khoảnh khắc ấy,
anh lại muốn có được và gởi đến em như một sự trốn chạy có chủ đích … Để yêu
thương mãi mãi chỉ dành trọn mình em.
Anh
xin lỗi khi đã viết ra thay vì ngồi lặng lẽ và cùng nói chuyện với em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét