Em
thân yêu, có lẽ đây là dòng viết cuối cùng anh muốn gởi đến em. Cám ơn em đã
cho anh tháng ngày hạnh phúc của tình yêu, của sự chia sẻ và của mọi thứ mang lại
từ tình yêu ngọt ngào ấy.
Có
lẽ, thời gian trôi nhanh sẽ là những đợt sóng từ từ xoa dịu những kí ức về một
tình yêu trọn vẹn, từ từ cất những ngôn từ về tình yêu đang ngấu nghiến ăn bám
tâm hồn của cả hai. Chắc chắn rằng anh sẽ nhớ em… nhớ rất nhiều và anh cũng
không biết có thể vượt qua được hay không? …
Mọi chuyện sẽ là giấc mơ em nhỉ? Một
giấc mơ anh muốn ngủ thêm nữa… muốn được ở trong đó luôn… Nhưng có lẽ, đó là sự
ích kỉ của bản thân mà cái tôi của tình yêu được quyết định bởi trái tim đã
luôn là kẻ chiến thắng…
Điều
gì để anh dừng lại khi mà tưởng chừng anh và em sẽ vượt qua tất cả.. à, mà anh
và em cũng đã vượt qua rồi đó chứ… Có được hạnh phúc sau những tháng ngày để lạc
mất nhau. Có được tiếng nói chung, được suy nghĩ và hơn hết đó là sự hi sinh
quá lớn mà từ tinh yêu, em đã làm được thay như lời em muốn dành tặng anh ngàn
nụ hôn. Anh hiểu và luôn thầm mong anh sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào để em
luôn được vui và hạnh phúc nhất.
Nước
mắt luôn chảy xuôi em nhỉ… và những câu chuyện trao nhau mỗi ngày, mỗi giây,…
luôn đổi được những nụ cười biết đi… đi theo anh và cả em mỗi lúc ta không bên
nhau. Nhưng chính vì những hành động nhỏ đó…mà anh và em dường như không có lúc
xa nhau… gần thêm gần hơn… xa mà luôn có nhau trong từng suy nghĩ và hành động.
Anh yêu em – yêu ở những gì em mang lại cho anh.. đó là hạnh phúc, là yêu như
thế nào… là hi sinh cho tình yêu ra sao.
Trong
anh, giờ lại là những giọt nước mắt chảy ngược em à… nó không có màu, không
mùi, nhưng lại có vị đắng … vị đắng khi phải nuốt ngược nước mắt vào tim. Nó tựa như ngàn mũi tên lao vào tìm và xé
toang tình yêu mà anh và em đã cố gắng xây dựng từ tình yêu, từ tiếng nói yêu
thương và sự chấp nhận bao la ấy.
Nói
đúng hơn, đó là sự thật của quá khứ ….nhưng mãi mãi cứ hiển hiện trong những lần
vô tình của anh… sự thật được che dấu bởi bàn tay nhỏ bé của em,… cũng không
ngoài mục đích để yêu anh một cách trọn vẹn. Nói anh ghen với quá khứ, hay anh
đang cố chấp cho một sự việc ở quá khứ thì cũng không sai… Nhưng sự thật là bởi…
anh không chấp nhận được.. dù rằng, miệng anh nói… và hành động anh làm … luôn
là một sự cho đi mà không cần nhận lại.
Thế
đây, anh đã gục ngã trước cửa thiên đường… gục ngã trước ngưỡng hạnh phúc … bởi
quá khứ… bởi sự thật từ quá khứ…không được em kể …mà là vô tình anh biết… nói
nó đau không? Không… vì anh tự hào… người em yêu nhất là anh.. người em hi sinh
nhiều nhất cũng là anh và người em từ bỏ cả chính em… mãi mãi là anh. Nhưng nếu
hỏi anh có bất ngờ không? Anh sẽ lưỡng lự nhưng rồi sẽ gật đầu em à… Anh gật bởi chính những gì từ con người em..
.từ những chân lý sống đẹp và từ vị mà anh mãi yêu ấy… ở cái hiện tại này đó em
yêu à… Bởi thế, anh chẳng thể nào lý giải tại sao em lại là người như vậy trong
quá khứ? Trong những gì em đã làm và em đang là người như thế nào? … Duy chỉ hiểu
rằng, có quá khứ… có bóng của chính mình thì mỗi người mới trưởng thành, mới biết
yêu và giữ người mình yêu như thế nào?...
Còn
anh hả? bất bình thường hơn bao người… anh chẳng thể nào giữ tình yêu bằng một
trái tim trọn vẹn… mà chỉ giữ bằng một kẻ si tình… nhưng sao anh lại không thể
chấp nhận được cho cái quá khứ đã lùi sâu vào dĩ vãng vậy? Có lẽ đó là sự ích kỉ
và cũng là sai lầm lớn nhất của anh… khi
đã để lại giấc mơ ấy và đi thật xa… nơi anh vẫn như xưa… và lại lùi sâu vào
trong bóng tối.
Anh
dừng lại và để em bước tiếp… nhưng mãi mãi em là người anh yêu và luôn như thế
em nhé… Anh chỉ không thể bước tiếp vì rào cản vô hình từ quá khứ của em… ngăn
cách anh đến gần bên em… dù ta đã là của nhau rồi.
….
Điều gì sẽ đến.. khi không có em … khi thói quen lại lại phải trở thành thói
quen để mà quên đi những gì ta sẽ làm… những gì ta sẽ ở bên nhau và nói với
nhau mỗi ngày. Mọi thứ sẽ trở thành hoài niệm trong cuốn nhật kí được viết bằng
sự chân thành và hãy để gió cuốn theo về cuối chân trời em nhé.
Vậy
nhé em… anh sẽ tạm biệt một giấc mơ đẹp, lãng mạn và nhớ lắm … để anh sẽ yêu em
thực tế và lý trí hơn… trái tim bao dung và hiểu cho em nhiều hơn… suy nghĩ và
hành động vì em hơn…
Những
gì anh muốn làm để đổi lấy nụ cười cho em sẽ nhiều hơn và anh muốn… muốn viết
nhật ký không phải ở hoài niệm trong kí ức, mà mỗi lần nhớ lại phải nghĩ… mà anh
sẽ viết cùng em trên những con đường nơi mình qua, những nơi khi mình đến và
ngay cả những giây khi mình nhớ về nhau.
Cám
ơn em… anh sẽ hết mơ … hết sống trong quá khứ để hờn ghen và oán trách mà làm tổn
thương cả em và anh… Tất cả là nhờ tình yêu biết cảm hóa trái tim ghen tuông
này đó… Thông điệp của hôm nay sẽ là “ YÊU ĐỂ MÃI MÃI, EM NHÉ..!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét