Nhanh thật em nhỉ, ngày chúng ta mới gọi điện
thoại nói chuyện hỏi thăm nhau với cương vị là những người bạn.. Thật vui ha. Rồi
một ngày, anh biết mình đã yêu ai đó rồi... Cũng thật trùng hợp, em cũng yêu
anh. Và như một cái duyên, ta đã bên nhau. Ta sợ cái gì đến nhanh đều trôi
nhanh... Ta sợ những cơn gió vô tình kéo tình yêu ra xa... Càng nghĩ ..anh lại
càng trân trọng những lúc được bên em. Thời gian thấm thoát qua,...vui có, buồn
có, hạnh phúc xen lẫn những giọt nước mắt.. Và có lẽ, như một định mệnh...anh lại
chẳng thể nào cưỡng được chữ nợ.. Muốn lắm chứ, cái chữ nợ đó sao lại chẳng bên
anh.
Nợ em những khoảnh khắc yêu thương,
Nợ em cả những giọt nước mắt.
Nợ em cả những giọt nước mắt.
Đến giây phút này đây, khi hai trái tim dần lỗi nhịp...khi
người nào đó, cố giấu cảm xúc để anh được vui bên hiện tại, được hạnh
phúc,...và cũng là lúc em giấu những giọt nước mắt... Em ah, anh không vui chút
nào...anh biết, mọi chuyện dần xa khỏi tầm suy nghĩ của anh. A biết, những gì em
đang làm.. Những sao cái sự thật đó anh lại không thể nào ..chấp nhận được. Xin
lỗi e... Xin lỗi vì đã làm em phải rơi lệ hơn là hạnh phúc khi bên anh. Cảm xúc
lẫn lộn, cảm giác trơ trẽn trên cánh đồng bất tận. A luôn giữ những hạnh phúc,
những kỷ niệm vu vơ,...trên đoạn đường còn lại.. Anh cảm nhận, mình cô độc....
Một chú ngựa hoang trên con đường tìm về mái nhà xưa.
Cám ơn em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét