Ngồi lặng
nhìn từng giọt cà phê đen quánh rơi nhẹ nhàng …xuống…Cái cảm giác của con
nghiên coffee như nó lại háo hức mong chờ nếm nhẹ…
Chẳng biết tự
bao giờ nó đã ghiền cà phê như vậy… Hay phải chăng đó là món ăn đầu tiên của một
ngày của người con Tây Nguyên giữa chốn Sài thành này. Dẫu rằng, cà phê nơi
này… thì không thể sánh bằng trên đó…
7h sáng… vèo
tới quán coffee… Chị ơi, một đen pha Fin ..không đường…không đá… là thói quen của
nó.
Ai cũng nhìn
nó như quái vật nghiện cà phê. ..” Không sợ đắng hả cưng?” Câu nói bông đùa của
cô chủ quán… “ hihi.. e là người Tây Nguyên”. Trả lời đầy mãnh liệt và có phần
hơi Oai…
Tiếp đó là cầm
tờ báo giấy…đọc và xem thông tin ngày hôm nay…Nhưng nói thật, là đang ngồi nhìn
từng giọt cà phê rơi đủ….Rơi đủ là sao? À…đó là cái thú vui của nó… Nó có thói
quen đếm giọt cà phê.. khi nào tới giọt thứ 99 thì nó sẽ thưởng thức… Sở dĩ 99
vì đó là thói quen từ ngày nó biết uống cà phê. 99 giọt… 99 sự háo hức mong chờ…
99 giọt ngon nhất mà cà phê có thể đem lại.. 99 niềm vui một ngày… Mỗi giọt cà
phê rơi…là mỗi điều ước …là mỗi lúc nó mỉm cười …là mỗi lúc nó nhìn về nơi xa…
là mỗi lúc nó thấy hình ảnh Gia đình…
Ngồi nhâm
nhi li coffee buổi sáng ở Sài Gòn…cảm giác rất khác so với trên đó… Chỉ ở Sài
thành ..nó mới thấy giá trị sống khi ngồi coffee… chỉ ở Sài gòn …nhâm nhi từng
giọt coffee..trong khi bên ngoài…mọi người đang chạy và chạy…giống như biển và
bãi cát.. biển thì sóng vỗ dạt dào.. bãi cát thì cứ dang rộng vòng tay ôm biển…
Nghĩ mà mỉm cười… vậy mình đang là bãi cát… và mọi người ngoài kia đang là những
con sóng… họ chạy vì mưu sinh…chạy vì danh vọng... chạy vì cuộc sống… còn mình
thì..ngồi nhìn họ chạy..vì biết rằng..có chạy..cũng không thể thoát được vòng
tròn cuộc đời này… Có lẽ, ngồi uống coffee ..ngẫm mọi thứ xoay quanh nó..nó lại
càng cảm thấy nhẹ nhàng…
8h..nó bắt đầu
vào làm… Vẫn mỉm cười… và luôn vui là cách mà người đối diện nó luôn thấy… Nó
cười và nói chuyện tếu cả ngày…dù công việc có đang khó khăn..hay có thể bị mất
việc vì không hoàn thành chỉ tiêu… Nhưng nó vẫn cứ bình thản lạ… Chẳng phải mà
mọi ngươi nói nó: “ em làm không vì tiền à? Sao lúc nào cũng thấy vui vẻ vậy?”
Nó chỉ “ Uh,..tự hỏi ..tự trả lời lun….em là để có tiền uống cà phê thôi?” Chẳng
phải là như vậy sao… làm để có tiền nuôi sự sống…mỗi người có một sự ghiền…
riêng nó.. nó ghiền coffee…cũng chính là ghiền cái nơi mà nó sinh ra… nhớ cái
nơi mà nó ở…và thương chính gia đình nó… Giọt cà phê ..mỗi sáng luôn nhắc nó rằng…
rằng cà phê thì rất đắng..nhưng vị ngọt của nó thì phải chạm ngưỡng thật đắng
thì mới nhận ra… cà phê thật ngọt… ngọt ở cái tình trong ly cà phê.. ngọt ở mỗi
nhấp cà phê hình ảnh gia đình nó lại hiện ra… với những ký ức và kỷ niệm lần lượt
ùa về…
Ai nói cà
phê không ngọt…là người không biết thưởng thức cà phê rồi?! NÓ luôn nói với những
ai ….nói là cà phê đen thật đắng… Chẳng phải cái ngọt đó mà làm nó ghiền cà phê
sao…ghiền những lần đếm tới 99 giọt ..ghiền những hạt cà phê rang xay..nhẹ
nhàng bốc hơi thật thơm…như tình gia đình nó…và nhấp vào thì thật ngọt như những
trận đòn roi mà từ nhỏ cha mẹ đã thưởng cho nó.
Càng nhấp cà
phê nó lại càng càm thấy cà phê sao mà ngon và ngọt như vậy…
Yêu lắm Cà
phê à..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét