Trang

NÀNG ĐÊM..!

Anh cảm thấy vui khi gặp lại em... Người luôn đồng hành cùng anh những lúc cô đơn hay mất định hướng nhất... Anh xin lỗi vì thời gian qua đã chẳng dành thời gian để bên em... Có lẽ em cũng chẳng hề trách móc anh đâu nhỉ? mà ngược lại, em sẽ thấy vui khi nhìn những ngày qua với anh là sự hạnh phúc trọn vẹn bên người yêu..! Thế nhưng tình yêu ấy giờ bỗng trở nên mệt mỏi và anh cảm thấy bên người yêu... anh đã không còn là chính anh... Không là những ngày của thuở ban đầu bên nhau nữa... Thay vào sự yêu thương và tình yêu to lớn của ngày nào thì giờ vẫn yêu đấy nhưng nói để bước tiếp... Anh không thể?! Em nghe anh nói nhé... Anh không thể yêu người yêu anh của hiện tại... Nói đúng hơn niềm tin anh dành cho tình yêu này đã không còn... Và anh cảm nhận được sự thay đổi từ người ấy... Có thể anh quá đa nghi hay sự yêu thương nào cũng trở nên mù quáng... Nhưng có thể điều quan trong nhất để giờ anh rời xa người yêu mãi mãi đó là cũng là lý do lớn nhất anh yêu người ấy... Đơn giản thôi, bên em .. Anh được là chính anh... Còn hiện tại, anh không hề cảm được điều ấy...

MẤY THẰNG EM..!

Gặp mấy cưng trong quán coffee góc phố nhỏ ấy... Buổi gặp được setup nhờ thằng đệ. Vào gặp mấy cưng là những đôi mắt còn tinh khôi lắm, miệng vẫn còn mùi sữa và mặt vẫn còn sáng lắm... Thế nhưng, tất cả đều mang trong mình một niềm tin về hai chữ thành công trong công việc hiện tại. Thật mà nói anh chẳng hề muốn gặp vì công việc và những cuộc hẹn của anh vẫn còn rất kín... Nhưng vì tương lai thằng đệ, anh đã nhận lời... 

Có vẻ như mọi thứ đều là sự sắp đặt của số phận... Ở mấy cưng anh bỗng có một niềm tin lạ thường và muốn cộng tác cùng em... Đơn giản thế thôi, và từ ấy... Mình thành một team...

CỐC TRÀN NƯỚC..!

Tất cả mọi thứ dường như chẳng còn đẹp như nó nghĩ nữa... Nó mệt mỏi với những gì đã xảy ra... Sự thật nó đâu phải là người như vậy! Bỗng nó giật mình lại khi chẳng hiểu mọi thứ sao có thể là như thế...từ hành động đến lời nói... mọi thứ đang đẩy từ yêu đến chữ hận rất nhanh... Thế nên dừng lại để mọi thứ trở nên đẹp nhất...

Có phải chăng..! Cốc nước của sự chịu đựng hay chấp nhận đã đủ đầy, thế nên khi giọt nước tràn sẽ phải chấp nhận rằng nó sẽ chảy theo bản ngã... Em đã như vậy hay bởi tôi càng ngày càng quá... Thì điều cốt lõi cũng là do chữ yêu không còn đong đầy và nghĩ cho nhau... Và điểm chung của mỗi người đã không còn... Vậy nên, những mâu thuẫn dù là nhỏ nhất cũng sẽ làm đám cháy bùng phát... Anh không muốn chứng kiến thêm bất cứ điều gì trong mối quan hệ này nữa... Không muốn mình cứ sỉ vả nhau... Không muốn nước mắt cứ rơi... Và không muốn mình không tôn trọng chính bản thân mình..

QUÊN EM... VÀ ĐỢI NGÀY ẤY QUAY VỀ..!

Chắc chắn rồi... Anh sẽ quên em thật, sau một đêm suy nghĩ với tất cả sự yêu thương, niềm kiêu hãnh tự hào và một thế giới của riêng anh... Anh sẽ làm được dù rằng trong anh, nơi ngự trị và luôn làm anh vững vàng nhất là em..!

Uhm, mọi thứ dường như mới của hôm qua thôi...  Còn yêu say đắm, còn những dự định phía trước và rất nhiều hoạch định tươi sáng khác... Nhưng khi anh không thể quyết định được điều gì đó gọi là rõ ràng... Có lẽ điều duy nhất anh có thể làm là Buông..! Nó như một hành động tội lỗi sau những hào hứng đón chào tương lai với hai từ Mặc kệ đấy...