Trang

VỊ TRÍ QUÁ KHỨ..!

Em thân yêu... Hẳn ai cũng có một quá khứ... Nôm na được hiểu đó là những gì đã xảy ra ở trước đó so với hiện tại... Nó bao gồm tất cả cảm xúc có vui, có buồn, có sai lầm, có hạnh phúc,... Nhưng để nó ở đâu trong trái tim và trí óc của mình đó là chuyện khác... Cơ bản anh gọi đó là vị trí của quá khứ...

Em kể thật nhiều những câu chuyện của quá khứ... Có thật nhiều kỷ niệm của nước mắt, của sự kiêu hãnh và của cả những sai lầm... Và ngay cả với tình yêu này... Một tình yêu theo anh đó là đích thực và trọn vẹn thật đấy..! Nhưng có lẽ nó đến không đúng thời điểm thế nên tiếng nấc vẫn nghẹn ngào lắm... 

NGỌT XUÂN..!

Thế là kế hoạch cho chặng phượt cũng đã được lên... Thế là những gì suy nghĩ cũng sẽ được thực hiện... Hơn hết, thế là mọi thứ lại được thả theo cơn gió phượt kia, thả theo những dãy núi trùng điệp kia, thả theo từng cơn sóng vỗ với khí trời ngọt xuân kia,... 

Nghĩ đến thôi... Nó mong thời gian trôi đi thật nhanh và dừng lại đúng nơi nó mong nhất... Mọi thứ đang được chuẩn bị một cách kĩ lưỡng, hơn hết là tình cảm của nhau đang trở nên xoá nhoà đi những gì là thực tế... Nếu khổ đau theo bên thì nụ cười là liều thuốc, nếu khoảng cách xa nhau thì những gì là của chung sẽ gần thật gần nhau, nếu niềm tin chưa đủ là mãi mãi thì những cái ôm, những nụ hôn và cái siết tay thật chặt sẽ giúp cho một tương lai vững vàng nhất,... Và nếu nếu nhiều thứ lắm... Đơn giản chỉ khi bên mặt tròn tròn... Mọi thứ như chẳng có chút gì là tai ương hay khó khăn lắm lắm mà nó vẫn như một bước đi cần phải qua mà thôi..! 

VỰC THẲM..!

Không hay cho gã khi thời khắc chuyên giao của năm cũ và năm mới lại là một cái tin chẳng tốt lành chút nào... Gã ngờ vực tất cả mọi thứ dường như đã được sắp đặt bởi bàn tay thượng đế quyền uy... Đẩy gã vào vực thẳm, khi niềm tin cuộc sống chỉ còn vỏn vẹn vài giọt nắng rơi lã tã ngoài sân của mùa xuân ửng hồng. 

Trên những bước đi dò dẫm phía trước, gã luôn chọn cho mình một ái niệm thận trọng và một hình ảnh kế bên là mặt tròn tròn ấy... Để bước và chấp nhận mọi thứ... Nhưng dường như với cái tuổi luôn vấp ngã, mọi thứ tưởng kiểm soát mà như không... Ngoài chữ ngờ của ngờ vực, gã luôn có thêm một gia vị cay xé, đó là sự bất ngờ trong từng câu chuyện cuộc sống mỗi ngày..! Tin vào chính mình chỉ là một khái niệm vừa đủ khi mà mọi thứ sẽ xoá nhoà đi và chỉ để lộ ra vết nhơ của thời gian... Ấy thế mà gã cứ ngu ngơ khi tin mọi lời nói của cuộc sống để khi chấp nhận quá nhiều từ sự bất ngờ ấy... Lâu dần, gã trở nên chai sạn và để mặc mọi thứ như những đám bèo trôi kia... 

GIỌT NẮNG TRONG ĐÊM..!

Cách đây không xa lắm,
Gã đàn ông ấy cứ mò mẫm trong đêm tối một chút ánh sáng le lói của một mùa đông rét buốt ấy... Chẳng phải vì gã không có một ngôi nhà, không có một tổ ấm,... mà chính xác là gã đang đi tìm một mái ấm thực sự..! Mái ấm của hai chữ tình yêu và yêu thương cứ mãi lần trốn, cứ mãi như chiếc bóng của chính gã... Đuổi mãi... Cứ tưởng chừng như đã bắt được thì lại để rơi tõm trong sự vô vọng.