Trang

MÃI MÃI - NHƯ THUỞ BAN ĐẦU..!

Em yêu - cảm ơn em đã đến bên anh… cảm ơn mọi thứ em đã dành cho anh.. là thời gian, là tình yêu, là tất cả những gì em có. Cuộc sống có lẽ sẽ chẳng là gì ngoài những công việc thường nhật của một ngày bận rộn như bao ngày, nhưng từ khi biết đến em, mọi thứ bỗng trở nên khó kiểm soát hơn, khó lường hơn và chợt trong anh có được những xúc cảm lạ - đó có thể là tình yêu hoặc một thứ tình cảm thiêng liêng nào đó, mà chắc chắn với anh có thể là tất cả cho một hành trình tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Em yêu - hãy đừng để những kí ức, hoài niệm là những tiếc nuối đến nghẹn ngào… Đừng để những nhớ nhung, yêu thương trôi dạt về tận cuối chân trời,… và đừng để thời gian trôi qua như mặc kệ hai trái tim yêu thương nhé… Thế nên, anh quyết định sẽ yêu em đến mãi mãi, quyết định sẽ để thời gian dừng lại.. tại chính nơi đây và lắng đọng theo từng nhịp đập con tim của sự yêu thương đến cuồng si em nhé.

LÀ CON TRAI...

Em à, khi những gì ở hiện tại chỉ là một dấu hỏi cực lớn… thì hãy thực hiện những gì đang ở phía trước với những dự định và kế hoạch về một tương lai tươi sáng hơn. Bấy nhiêu thôi, cũng đủ để cho bộ óc ngừng suy nghĩ, ngừng mệt mỏi và tạo ra những âm thanh làm đau cả hai. Chấp nhận có lẽ là cụm từ mà hai ta hay sử dụng nhất để an ủi cho chính thân phận bạc bẽo như màu vôi của sự đời éo le này. Bởi chỉ có chấp nhận và tin vào một niềm tin đủ lớn, cả hai mới có thể vững bước xây dựng một gia định hoàn hảo theo chính những cảm nhận mạnh mẽ của mình.

Dạo gần đây, trên gương mặt tròn tròn ấy… là những nếp nhăn của sự trăn trở, lo toan về mọi thứ. Những suy nghĩ như cơn sóng cứ bồi đặp thêm… làm căng như dây đàn và càng như vậy… anh càng hiểu rằng, chỉ có thể bên em và xoa dịu từng chút một những vết xước ấy… mới có thể hy vọng rằng mọi thứ sẽ diên ra tốt đẹp nhất. Mặt tròn tròn của anh là người mạnh mẽ… là người hy sinh cho anh quá nhiều, là người luôn hiểu và quan tâm anh nhất.

KHOẢNH KHẮC ẤY…

Hai à, chợt hôm nay… Ục bắt gặp comment của một người lạ nói về bài viết “ Hành trình sống – hành trình trở nên vĩ đại”. Sự vô tình ấy… lại đúng lúc Ục đang nhớ hai.. như một liều thuốc bồi thêm cho những hiện tại đan xen nhiều tâm trạng. Ục bật khóc… rơi những giọt nước mắt ngay ở chốn đông người này.

Hai à, hai chiếm vị trí quá lớn trong tâm trí và từng hành động của Ục. Hai biết không… Ục đã giật mình khi có những hành động và câu nói hệt như Hai. Giật mình vì Ục vui lắm.. chẳng biết như thế nào… nó giống như Hai luôn ở bên Ục và chỉ Ục từng li từng tí.. Giống như xưa, anh em mình vẫn thủ thỉ nói với nhau những câu chuyện về tương lai ấy.

CHỢT..!

Em à, đó là cảm giác mà anh luôn gặp phải trong những khoảnh khắc của nhịp sống này. Chợt anh vô tình lao vào công việc bỏ rơi em giữa dòng đời đầy cạm bẫy này. Chợt anh lao đến bên em khi nhận ra rằng chính em mới là lẽ sống của đời anh. Chợt một lúc nào đó anh hiểu giá trị cuộc sống không nằm ở đồng tiền vật chất, hay địa vị danh vọng,… mà chính là ở nụ cười và những giọt nước mắt của em …ẩn sâu bên trong đôi mắt biết nói ấy.

Chợt anh nghĩ ra nhiều điều để cùng em xây dựng một đế chế hạnh phúc mãi mãi, theo chính như cách em đến lặng lẽ bên anh nhưng dạt dào tình yêu bao la. Chợt anh nhìn xung quanh và mọi thứ dường như chạy thật nhanh …mỗi em ở đó, đứng lặng lẽ và mỉm cười đợi anh.  Chợt mọi thứ cứ đi mãi theo hướng mất kiểm soát và anh rối lên như sự bế tắc của cú đấm trời giáng mà cuộc sống dạy, nhưng hiển hiện là nụ cười về niềm tin và sức mạnh vượt qua nỗi đau bình thường từ cuộc sống ấy … tất nhiên, nó đến từ em – mặt tròn tròn.

HỢP ĐỒNG BÊN NHAU MÃI MÃI…

… Thật hay em nhỉ, khi tấn bi kịch được dựng lên giữa hai chúng ta như ngọn núi cao sừng sững mà nếu chỉ có mỗi anh… thì chắc chắn anh sẽ bỏ cuộc rồi. Nhưng với em… tay trong tay - chậm chậm từng bước, cuối cùng ngọn núi ấy cũng được chinh phục bằng sự chân thành, bằng sự cảm thông, bằng tình yêu dành trọn cho nhau. Và hơn tất thẩy, đó chính là vì định mệnh…

Ban đầu, cứ nghĩ đó là sự trớ trêu của cuộc sống tạo ra như thách thức lòng chung thủy vĩnh cửu hay xô ngã theo dòng đời của cái tôi to lớn mà phần lớn là phụ thuộc vào bản ngã. Nhưng không, mọi thứ cứ trôi theo cách tự  nhiên để rồi ai là của ai, để rồi mọi thứ xung quanh dường như đã lộ hẳn ra khỏi bóng tối bởi que diêm của hạnh phúc cứ bùng cháy rồi lan rộng ra…thế rồi, lại lan tỏa hương vị ngọt ngào và cứ như thế… mọi thứ trong bóng đêm hiu quạnh ấy, bỗng chốc được thổi hồn và hương vị …để rồi, hạnh phúc bay xa, cũng là lúc kết quả  tình yêu của anh và em lại làm công việc của một nhà nghiên cứu đó là mệnh đề sẵn có, là ví dụ, là cơn mưa ngọt ngào, là niềm tin …tin vào một tình yêu không gì là không thể, giữa cuộc sống bộn bề mùi thực dụng này.