Trang

VẬY NHÉ...

Quá lâu rồi, những bài viết về cuộc sống trở nên thưa thớt mà thay vào đó là những câu chuyện, những bức thư về tình yêu ngọt ngào… Và rồi, giờ là đến lúc ta lắng đọng lại một chút để biết rằng..yêu thương của một tình yêu hay cảm xúc về những chuyến du ngoạn trở về miền ký ức tuổi thơ đẹp ấy… thì mãi mãi cuộc sống luôn là nền tảng cho mọi khía canh, ngóc ngách,..được hiện thực hóa bởi sự tô vẽ lên những ngôn từ. Để rồi, truyền đi những thông điệp mà mỗi người khi vô tình hay hữu ý đọc được sẽ tự cảm nhận riêng được điều ấy…

Bắt đầu, trở lại cuộc sống ..cũng là lúc ta trau chuốt cho nền móng thêm vững chắc hơn… Vị của cuộc sống chính là sự khắc nghiệt bởi hàng tỉ mùi khác nhau mà mỗi người đều phải, à không? Phải chấp nhận cho mình  làm quen và hiểu về chúng… Đến lúc nào đó, mọi thứ mất kiềm soát bởi nó vượt quá sự chấp nhận ấy… vượt quá ngưỡng của sự cho đi hoặc nhận lại hoặc bằng lòng với hiện tại,.. Lúc ấy mọi thứ trở nên mất kiểm soát và vô hình chung, mỗi người trong chúng ta lại tiếp  tục chiến đấu  với nhận thức của thói quen, của bản năng,.. cho cuộc sống hiện tại mà lãng quên đi cái được học, cái kĩ năng và kinh nghiệm sống…

LỐI THOÁT CHO CUỘC SỐNG...

Giải thoát cho chính những lỗi lầm đã gây ra hay chạy trốn thật xa so với thực tại… cũng bởi lẽ, vì là con người nên sai lầm là điều không thể tránh khỏi… Nhưng sai lầm bắt nguồn từ những tính toán hay chỉ là phút nông nổi hay đơn giản là bởi tình cảm là thứ không thể kiểm soát được.. Trong phút chốc, mọi thứ trở nên sụp đổ hoàn toàn… sụp đổ như chính cái sự xây dựng bởi nền móng quá yếu… bởi sự vội vàng đến rồi qua thật nhanh…

Trách ai bây giờ…chỉ biết ngậm ngùi trách cho chính mình … chẳng ai, có thể hiểu mình hơn chính bản thân..dù người đó có hiểu đến mình đến như thế nào. Ừ thì, mọi thứ sẽ xóa nhòa đi tất cả… Nhưng có một điều mãi mãi không thể chối bỏ …đó là quá khứ…là những việc đã gây nên… và chịu trách nhiệm với nó…

YÊU EM LÀ THÓI QUEN NGỌT NGÀO CỦA ANH

Em ơi, nếu cả thế giới quay lưng lại với anh… thì anh…anh vẫn là cả thế giới của em chứ? Bởi vậy…em mãi mãi là bầu trời của anh.

Bắt đầu sẽ là một thế giới…để cái kết là một bầu trời…cho một tình yêu bất tận vô bờ bến ấy – Cái cảm giấc suy nghĩ lởn vởn những câu nói thật như đùa ấy…lại là chất men, là chất xúc tác cho một điều cao thượng đến tự thương thảo với một bầu trời ấy…

Mở đầu là như vậy, em nhỉ… Như một lời độc thoại của chính anh..một câu hỏi và cũng tự trả lời cho sự trái chiều về một ý niệm xây dựng nền móng vững chắc hơn…

ANH GIẤU EM VỚI CẢ THẾ GIỚI...

Bộn bề giữa cuộc sống là những thói quen của một ngày dài, cứ được lặp đi lặp lại như chiếc đồng hồ đếm nhịp thời gian. Và rồi mọi sự tồn tại luôn mang trên mình một vòng đời …có khai sinh thì sẽ có khai tử… có nở thì sẽ có tàn… Mọi thứ, vô tình mang trên mình một cái tên để rồi gieo sầu vào cái có tuổi đời như thế… Hiểu cái nhẹ nhàng, cái tinh tế của cuộc sống…cũng là lúc sự chán chường, sự mệt mỏi với những gì đã giác ngộ ra…  - Đó cũng là thời khắc gặp em …và thay đổi cuộc sống của anh.


Không quá kiêu ngạo trong mối quan hệ, không quá cầu kì và lãng mạn như những cặp đôi tình nhân khác… không phải là cái tình yêu để đi đến được bến bờ hạnh phúc… cũng chẳng phải là sự chấp nhận một cách miễn cưỡng… mà hầu như, đơn giản trong mối quan hệ này lại là sự đừng có tên em nhé… Dù rằng, nó chỉ là cách để cho qua và sợ mất đi mọi thứ mà mình đang có.

CƠN MƯA CHIỀU…

Sự thật là tiếng vang của hai con tim cũng không đủ níu kéo những ngày dài đầy nắng ở phía trước…những ngày mà cuộc sống sẽ làm mọi cách như liều thuốc thử cho một tình yêu không hồi kết ấy. Để rồi mỗi người sẽ chợt nhận ra khi yêu một ai đó nghĩa là sẽ phải tốt nghiệp khóa học đổ lệ chảy vào tim và nụ cười chia sẻ hạnh phúc viên mãn nhất cho người mình thương… Nghĩa là sẽ trưởng thành bằng sự im lặng và bao bọc cái tôi trong hình hài của kẻ si tình nhưng cao thượng trong tình yêu ấy…

…Và tất nhiên, điều sau cùng của những một tình yêu không hồi kết ấy, lại là những giọt tình rơi vãi trên gò má ửng hồng đó.. Bỗng chốc là hóa thành những cơn mưa chiều hạ … cuốn em về xa tít nơi chân trời ấy. Để nơi đây,  riêng một góc trời xám xịt… bỏ hay vương vấn đây? Khi mãi mãi cũng chẳng thể thuộc về nhau…