Trang

HOA TUYẾT TRẮNG…

Dạo gần đầy, nó luôn nghĩ về một điều gì đó xa xôi lắm… điều gì đó không thể kiểm soát được trong những thời khắc hoàn toàn khác nhau. Nó cũng miễn cưỡng hình dung ra những công việc của chặng đường sắp tới… Hoàn toàn có thể tạo nên những bất ngờ lớn trong cuộc sống mưu sinh vất vả này…

Có gì ý nghĩa hơn… cao quí hơn …và là tất cả khi từng ngày…những nụ cười, những lời hỏi hạn động viên từ người quan trọng nhất với nó…luôn dành một sự gần gũi đến lạ kì.. Đó có thể  là hoa tuyết của mùa hè nóng bức này.

VỘI VÀNG…

Chào ngày mới bởi làn nắng cực nóng của một sài gòn cháy bỏng. Trong nó là cả một sự nghi ngờ đến kì lạ của một tình yêu chóng vánh từ một người đã cũ. Nếu cảm giác yêu mang lại cho nó sự an toàn và bình yên mỗi lúc kế bên…thì khi xa, nó lại là sự trừng phạt của thời gian khi gieo lên bao sự ngờ vực từ đối phương ấy… đó là những câu hỏi mà có lẽ nếu ai đó nghe được, rất có thể sẽ nổi điên lên… Và nó cũng vậy, đang điên, đang mâu thuẫn với những gì suy nghĩ về một định mệnh được sắp đặt.

Vội vàng tin và gởi đi nốt nỗi niềm của tất cả những dòng suy nghĩ trong mọi khoảnh khác…là cách nó trao chọn niềm tin dành cho người ấy. Nếu đó là sự cho đi …một cách nhẹ nhàng và thoải mái nhất thì điều nó mong nhận lại đó lại là những nụ cười tỏa nắng của mỗi ngày… của mỗi lúc lái xe trên đường với dòng người đông đúc, thì nó vẫn cảm nhận được một khoảng không trong đó có em… người nó vô tình thích và giờ là yêu của mỗi ngày.

YÊU EM LẮM…

Những câu nói vô tình dường như làm anh cảm thấy bên em..chẳng có rào cản nào ngoài vỏ bọc của một hình hài thế nhân. Trong anh, mọi chuyện cứ như diễn ra với tốc độ của một giấc mơ…nhẹ nhàng, tinh tế ..và có chăng, anh rất muốn chiêm ngưỡng sự hoàn hảo từ trong đôi mắt đến tâm hồn của em.

Yêu em… anh tự tập thêm thói quen gọi em mỗi sáng… tự làm cho hai trái tim cùng hòa nhịp…tự làm môi cười khi em vui… tự làm nước mắt rơi khi em không vui. Cũng chính như những thông điệp tình yêu mà em dành anh mỗi sáng ấy… Có thể ngọt, đắng, cay,…nhưng tận sâu, anh hiểu rằng đó là sự lo lắng cho một tình yêu đẹp, sự vẹn toàn và trinh trắng em muốn dành cho anh.

COFFEE ĐẮNG VÀ ANH…

Cuộc sống tất bật với vòng xoáy đồng tiền, danh vọng và khát khao đổi vị thế… thế nên, chút lắng đọng trong tâm hồn dường như đã không còn hiển thị một cách rõ rằng nhất, không còn thoải mái dạo bước chậm rãi theo nhịp điệu từ trái tim, mà thay vào đó là cả một nghệ thuật sống, nghệ thuật giao tiếp,…rất nhiều nghệ thuật cần phải biết và học… điều ấy minh chứng cho sự thiếu hụt tình thương giữa người và người… Vì vậy, mỗi người đều là diễn viên khi tốt nghiệp những khóa nghệ thuật như vậy… Chỉ để rằng sẽ làm thỏa mãn số người xung quanh và tất nhiên đánh mất mình là điều chắc chắn.

NGÀY HẠNH PHÚC…

Em à, có lẽ anh đang là người hạnh phúc nhất… hạnh phúc bởi chuyến đi của quá khứ…giúp anh bừng tỉnh một con tim hóa đá…và biết yêu thương hơn, biết nhìn vào đôi mắt ướt lệ của em..nghĩ về em như một liều thuốc giải tỏa mọi phiền toái ở cuộc sống này.

Ngày hạnh phúc với anh là gì nhỉ? Là được nhìn thấy em cười…được nhắn tin trò chuyện cùng em…được nhìn thấy gương mặt với đôi mắt đáng yêu đó. Nhưng tới tận giờ anh mới hiểu ra được điều ấy…khi mà anh bất ngờ để thời gian qua mặt, rồi gắng gượng ngồi nhớ về hoài niệm ngày nào ấy với những kỉ niệm của anh và em…nhưng thật may là em vẫn ở đó..bên anh và mỉm cười cùng anh.

NHỚ BIỂN...

Tiếng ồn của xe cộ, nhịp sống hối hả,…dòng người đông đúc, xe cộ quá nhiều… Cứ mỗi sáng thức giấc…bước chân ra khỏi nhà là lúc nó nghĩ rằng…chuẩn bị bước vào cuộc chiến với xe cộ, với người người và cả với cuộc sống hỗn tạp này. Đến một lúc nào đó – nó cảm giác mệt mỏi với những gì xảy ra ở hiện tại… và bình thường thì nó sẽ đi phượt hoặc về nhà… Nhưng có lẽ, nó không thể thực hiện được điều ấy ở lúc này… Thế nên, cảm giác nghĩ về một nơi nào đó thật bình an..có lẽ là hợp lý nhất…

Biển – lúc này nó thực sự nhớ những gì mà biển có thể  mang lại. Nhiều bài viết nó đã viết riêng dành cho biển …và giờ cũng là thêm một bài viết nữa mà biển lại được xuất hiện trong hình ảnh của một kể bê bết với số phận mệt mỏi trong cuộc sống vô thường này.

NGÀY CỦA MẸ..!

Mẹ ơi! Thế là cũng đến ngày của mẹ rồi… Ngày tất cả mọi người đều lắng đọng dành thêm chút thời gian của một ngày bộn bề để nhớ về Cha mẹ, về gia đình và những kỉ niệm của một mái ấm hạnh phúc… Riêng con, con thầm cám ơn công sinh thành và dưỡng dục của Cha mẹ vô bờ bến…

Thực ra, ngày này…là cơ hội để con viết lên những dòng chữ thay đi những cuộc gọi mỗi ngày cho Cha mẹ…cũng chỉ là nói chuyện và kể những công việc của một ngày…kể những mệt mỏi và niềm vui cho Cha mẹ…để rằng…dù con có lớn đến đâu thì cũng sẽ mãi mãi là con của Cha mẹ. Ngày của Mẹ! Con sẽ không gọi điện về như mỗi ngày nữa…mà sẽ là một bức thư mẹ nhé… kèm theo muôn ngàn nụ hôn gởi tặng mẹ của một người con trai đã lớn ở phương xa . Và đây cũng là lần đầu tiên con gởi thư tay cho Mẹ đấy…

HÌNH XĂM TRONG TIM…

Nhiều lúc anh muốn tự lừa dối mình rằng trong tim anh chẳng có ai ngoài cái tôi to lớn… nhưng càng nghĩ như vậy…anh lại càng nhận ra rằng…em quan trọng với anh đến nhường nào… Ngay cả khi giận hờn vu vơ nhau thôi… anh thấy trân trọng và quí em lắm lắm, thật đấy và em nên tin điều ấy nhé… cô bé trong tim anh.

Để em là của anh…anh hi sinh cái tôi to lớn để nói  anh đang là của em đấy, lúc này và ngay bây giờ…còn ngày mai, anh không hứa sẽ là của em đâu nhưng rất có thể, em lại là của anh thì sao?!…không phải vì anh là Nhất Long đâu…mà vì trái tim anh muốn nói điều ấy với em…

TỪ BỎ MỘT THÓI QUEN…

Từ bỏ một thói quen, đó là điều khó khăn nhất của mỗi người… nhưng đành phải vượt qua để tiếp tục hành trình tìm lại chính mình. Còn nhớ ai đó đã nói với tôi rằng… “ để biết mình la ai thì hãy hỏi… bạn của chính mình?!” và nó đúng không?... Có lẽ là đúng… Đúng với tôi chẳng hạn… 

Tôi không  có bạn bè…nói chính xác hơn là tôi không xem ai là bạn dù rằng tôi có nhiều mối quan hệ. Tất nhiên rằng, với những mối quan hệ..tùy từng người mà tôi thường có cách cư xử khác nhau… Trong đó, có một mối quan hệ đặc biệt… mà tôi sống thật nhất.

BỠ NGỠ! ĐÀNH THÔI...

Nhận được tin nhắn của em, anh bỡ ngỡ dụi mắt cho thật sáng bởi chính những gì em viết. Nó thực sự quá lớn lao trong anh…nó khiến mọi sự cố gắng của anh trở nên vỡ vụn như chính cơn mưa nặng hạt rồi cũng tan thành dòng nước và mất tích ở sâu trong tim của trái đất…anh cũng vậy, sau cái chớp mắt…là dòng lệ ngấn dài quanh co gò má xạm đen bởi dòng đời đủ xô đẩy anh đến bên bờ vực…và nước mắt là hình ảnh tượng trưng cho sự buông xuôi của anh… 

Anh yêu em – đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà em mang lại cho anh… và cuối cùng, em cũng mang đi cảm xúc ngọt ngào ấy…để lại một đóa hoa héo rũ và tàn tạ theo thời gian này.