Trang

ANH KHÔNG PHẢI LÀ PHƯƠNG ÁN DỰ PHÒNG, EM NHÉ..!

Người ta vẫn thường chạm nhẹ vào nhau… giữa con phố đông người qua hay ở một lúc nào đó, người ta vô tình nhận ra người lạ ấy lại quá đỗi thân thuộc…

Và đó, con phố của anh mỗi ngày đi qua … từ khi mình dừng lại ngược chiều yêu thương ấy … Con phố mà mỗi buổi chiều anh đi dù mỗi lúc thêm kẹt xe… mắt anh thì vẫn đong đưa tìm bóng dáng quen ấy… Bỗng con phố ấy thật lạ… hay chính anh lạ giữa những gì xưa cũ kia…

Em àh, ngày hôm nay… cả một vùng trơi thương nhớ ấy đã dần lùi vào hai chữ hoài niệm. Trong anh thì vẫn thế, chỉ khác.. anh tập cho mình thói quen tạo em trong ảo ảnh.. tự cảm nhận và nói chuyện một mình trên những hành trình bụi bặm ở một nơi thật xa…  Anh đã đi qua nhiều ngã 3, rồi đến cả ngã tư… gặp rất nhiều điều thú vị… Và cũng đã bao lần anh muốn kể với em về những điều  mới mẻ ấy, những nơi đến đầy lạ lẫm, và cả những dòng suy tư về em… Anh lại thôi, vì mình chia tay rồi mà. 

SAU LƯNG ANH...

Nó tìm về cung đường mới trong quá khứ bộn bề.... lời dang dở...
Ngược cả thời gian để tìm về vòng tay nắng sớm mai... Trong khoảnh khắc ấy, anh với tay theo... cơn gió ngang qua để gởi đến em kỉ niệm nhạt nhoà.... Em còn nhớ không, anh đã từng hứa đi với em tới mọi con đường... nhưng rồi thời điểm này, anh lại chỉ còn mình anh với chiếc bóng siêu vẹo nơi con đường lạ... 

Nhạt nhoà trong cơn nắng, anh lại vô tình vẽ em trong không gian rộng lớn... 
Khói bụi nơi  đường xa, anh lại ngỡ sau đó là nơi em đang đợi... Anh lại cười ... cười một mình trong suy nghĩ về em... Cứ như vậy, nơi đến lại gần anh hơn và cũng rất xa nơi em đang đứng... 

Anh lại vô tình chạm vào kí ức với những câu nói cùng em... Khi đó anh hiểu ra điều thật trùng hợp... khi yêu... mỗi đôi là 1 ngôn ngữ riêng biệt... anh tự dò tần sóng nơi xa... và nhận lại là một luồng gió lạnh vô tình... 

NGẪM - CHO NHỮNG AI " MÊ XÊ DỊCH"

Nói về dân phượt thì có quá nhiều chuyện để nói... từ chửi rủa cho đến tôn vinh... từ đam mê cho đến hùa theo... từ trải nghiệm cho đến check-in. Hầu như tất cả đều được mổ sẻ và có cả trăm ngàn ý kiến trái chiều. Đó cũng là lúc có cả ngàn ngàn hội nhóm chung SỞ THÍCH đi phượt... Thế nên, bài viết này chỉ dành cho những ai thích NGẪM NGHĨ niềm ĐAM MÊ xê dịch. 

Đầu tiên, tôi cũng là dân thích đi bụi. Chứ không hẳn là sang chảnh như từ Phượt bây giờ. Bởi thời tôi không có từ này... và cũng không có đủ yếu tố của 1 dân phượt như các bạn đang hình dung: nón full face hay chí ít nón 3/4, giáp bảo hộ và áo dạ quang. Đặc biệt là phải đi theo đoàn... Bởi thời chúng tôi và cho đến bây giờ... nó vẫn thế... y choang như cụm từ tôi đã nói: đi bụi! Không nón full face, không giáp bảo hộ, không dạ quang và càng không đoàn đội, hội hè... Tôi không phủ nhận những tính năng ưu việt của sự đảm bảo tính an toàn và cả lộ trình, nếu là hàng thật. Thế nhưng việc quá lạm dụng và biến nó trở thành một kiểu nhận diện dành cho dân phượt, vô hình chung nó đã biến tướng theo kiểu... cứ hễ đi phượt là phải thế, như thế mới chất, như thế mới ngầu. Điều thật sự buồn khi hầu hết dân phượt đều nguỵ biện cho điều ấy là tính an toàn... uhm, an toàn làm sao khi nón chỉ là vài trăm ngàn, làm sao khi giáp cũng thế,... thời tôi.. chia rõ ràng lắm: sẽ có hai nhóm đi bụi: 1 là dân giàu với xe motor phân khối lớn, đi tốc độ nhanh thế nên việc họ mang giáp và nón mắc tiền là hiển nhiên. Và số còn lại là những người như tôi... thích đi du lịch và không phải dân đủ giàu nên việc chọn cho mình một phương tiện, một bộ đồ, và những dụng cụ thô sơ, vài ba liều thuốc cảm, ít bông băng, giàu gió,... là thứ bắt buộc. Thời ấy, chả có những smart phone nên việc đi chắc chắn là trải nghiệm thay vì check in những hình ảnh chỉ để " khoe" là đã tới... đúng, là các bạn đã tới nhưng chưa đến... đã ở nhưng chưa vào. Vì sao ư? Cũng đúng, thời ấy không có smart phone nên việc khoe chiến tích chỉ có thể kể... vậy thì kể gì? Đầu tiên là nơi ấy ở đâu? Ở đó có điều gì đặc biệt? Lịch sử và văn hoá... nó vô tình trở thành thói quen và bởi không có smartphone nên việc trao đổi văn hoá và trải nghiệm cuộc sống nơi đó gần như là duy nhất. Và cũng chính vì không có smartphone nên chúng tôi cực kì nhớ biển số xe các tỉnh cũng như những cột mốc huyền thoại mà giờ đây có lẽ đang dần  bị lãng quên bởi công nghệ...