Trang

ANH KHÔNG PHẢI LÀ PHƯƠNG ÁN DỰ PHÒNG, EM NHÉ..!

Người ta vẫn thường chạm nhẹ vào nhau… giữa con phố đông người qua hay ở một lúc nào đó, người ta vô tình nhận ra người lạ ấy lại quá đỗi thân thuộc…

Và đó, con phố của anh mỗi ngày đi qua … từ khi mình dừng lại ngược chiều yêu thương ấy … Con phố mà mỗi buổi chiều anh đi dù mỗi lúc thêm kẹt xe… mắt anh thì vẫn đong đưa tìm bóng dáng quen ấy… Bỗng con phố ấy thật lạ… hay chính anh lạ giữa những gì xưa cũ kia…

Em àh, ngày hôm nay… cả một vùng trơi thương nhớ ấy đã dần lùi vào hai chữ hoài niệm. Trong anh thì vẫn thế, chỉ khác.. anh tập cho mình thói quen tạo em trong ảo ảnh.. tự cảm nhận và nói chuyện một mình trên những hành trình bụi bặm ở một nơi thật xa…  Anh đã đi qua nhiều ngã 3, rồi đến cả ngã tư… gặp rất nhiều điều thú vị… Và cũng đã bao lần anh muốn kể với em về những điều  mới mẻ ấy, những nơi đến đầy lạ lẫm, và cả những dòng suy tư về em… Anh lại thôi, vì mình chia tay rồi mà. 

SAU LƯNG ANH...

Nó tìm về cung đường mới trong quá khứ bộn bề.... lời dang dở...
Ngược cả thời gian để tìm về vòng tay nắng sớm mai... Trong khoảnh khắc ấy, anh với tay theo... cơn gió ngang qua để gởi đến em kỉ niệm nhạt nhoà.... Em còn nhớ không, anh đã từng hứa đi với em tới mọi con đường... nhưng rồi thời điểm này, anh lại chỉ còn mình anh với chiếc bóng siêu vẹo nơi con đường lạ... 

Nhạt nhoà trong cơn nắng, anh lại vô tình vẽ em trong không gian rộng lớn... 
Khói bụi nơi  đường xa, anh lại ngỡ sau đó là nơi em đang đợi... Anh lại cười ... cười một mình trong suy nghĩ về em... Cứ như vậy, nơi đến lại gần anh hơn và cũng rất xa nơi em đang đứng... 

Anh lại vô tình chạm vào kí ức với những câu nói cùng em... Khi đó anh hiểu ra điều thật trùng hợp... khi yêu... mỗi đôi là 1 ngôn ngữ riêng biệt... anh tự dò tần sóng nơi xa... và nhận lại là một luồng gió lạnh vô tình...