Trong
cơn say…ta gọi tên một người con gái nào đó… Nó không phải là sự ngẫu nhiên,
không phải là sự cố tình,…mà đó đang là lời nói từ trái tim. Lời nói ấy thật đến
nỗi …chính người nói thực sự không hề muốn nói….cũng đành phải chịu thua với lí
lẽ của con tim. Chịu thua trước ngữ cảnh…và có thể, họ sẽ làm nhiều điều không
phải tại thời điểm mà con tim làm chủ suy nghĩ ấy..
Say
…là những lúc ta không làm chủ được bản thân… là những lúc mọi lời nói của những
người xung quanh chẳng có chút trọng lượng…là những lúc mọi nơi nơi ta ghé
qua..đều có hình bóng em. Hình bóng người con gái bấy lâu nay cất giấu sâu tận
bên trong trái tim … với những vết thương rỉ máu của mỗi người lại có dịp tìm về
mọi nơi …tìm về chính ta…và đó là ảo ảnh của quá khứ hiện về trong thực tại… Đó
là những lần say của kẻ thất bại trong tình yêu.
Anh
cũng vậy….cũng muốn say để được thấy em…cũng muốn say để có thể ngẫm nghĩ về em
như một thói quen bấy lâu… say để tìm đến những nơi ta đến và thỏa sức trò chuyện
cùng em. Nhưng điều anh biết…anh không thể làm được điều ấy chính là em. Em
không muốn chia tay nghĩa là anh thất bại với chính con người anh… Chia tay là
gục ngã với số phận… Và anh cũng không hẳn là người như vậy, trước khi chia tay
em.
Nhưng
thực sự…anh đã phải trải nghiệm cuộc sống của những đêm trắng sinh ra ngày dài
để quên đi được em. Quên em…anh dám chắc là điều không thể… Nhưng để nhở em thì
cần phải có chút lắng đọng trong tâm hồn và thời gian đủ dài, để cuộn băng của
những tháng ngày kỉ niệm chạy từ từ trong trí nhớ tồi tệ của anh.
Em
an tâm nhé… với khối công việc của anh thì sẽ chẳng có đủ thời gian để làm việc
ấy. Em cũng đừng nói rằng…anh hãy giữ sức khỏe… vì nếu có sức…anh sẽ lại đi tìm
em trong hoài niệm xưa nơi chúng ta thường ghé… nếu có sức, anh sẽ lại ngẫm nghĩ
về đôi mắt đã làm anh mất phương hướng của ngày ấy,… và nếu có sức, anh sẽ lại phải vùng vẫy ở chính nơi anh
không muốn đến một mình như vậy.
Bởi
vậy, hãy cười lên nhé…để anh biết rằng mỗi lúc ở nơi nào đó trong trái đất bao
la này…em vẫn nở nụ cười, nở nụ cười với những giọt nắng đủ làm ấm trái tim
anh. Đó có thể là liều thuốc an thần cho mỗi đêm xuống, có thể là cơn gió…nhẹ của
mùa hè oi bức đưa anh chìm vào giấc mơ ngọt ngào, có thể là sớm mai…gởi đến anh
năng lượng của một ngày tràn đầy nhựa sống…
Bấy
lâu rồi em nhỉ, tin nhắn của những thông điệp đã bị cắt ngang …bởi sự vô tư mà thời
gian cứ mãi trêu đùa anh của mỗi sáng hi vọng về một sms. Anh không hề buồn mà
anh có cảm giác rằng, nó có thể sẽ giúp anh mạnh mẽ hơn…mạnh mẽ để chấp nhận mỗi
sớm không nắng, không mưa mà chỉ là một mùa đông mãi mãi.
Cười
lên nhé… như anh của hôm nay….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét