Đến lúc này,
chợt nhận tình tỉnh mộng…
Đến lúc này,
hoàng hôn đã buông rồi..
Tôi nhận ra
sự thật từ giọt nắng..
Nước mắt đã
nói lên..
Em và tôi phải
chia xa…
Giọt nắng
cũng đã khóc… Từng hạt nhỏ li ti..
Đủ lấp đầy
khóe mi… Trong muôn vàn câu hỏi…
Chất chứa đầy
nỗi nhỡ… Cao vút tận trời xanh…
Gào thét giữa
màn đêm… Sương khuya giọt nước mắt..
Cay mặn xé
tâm tình… Phá tan một cõi lòng…
Sâu tận đáy
góc tim… Rỉ giọt máu tình sầu…
Chấp nhận đi
– Sự thật là định mênh…
Mãi chẳng thể thay đổi.. Cúi đầu ngẫm ngày mai…
Giật mình
nguyện cầu chúc…
An lành nhé –
người yêu..!
Dẫu tê tái
tinh thần..Dẫu ngàn năm phủ lối…
Cái giật
mình rất đau…
Tỉnh giấc mộng
hôm nào…
Sẽ mãi là ký
ức…Mộng mị trong ngày mưa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét