Tưởng rằng,
hôm nay…sẽ chỉ là một ngày nhàm chán với công việc và những suy nghĩ lo toan về
cuộc sống… và càng thấy hưng phấn xen lẫn nỗi lo khi tết cận kề rồi… Cũng không
ít những suy nghĩ rằng mọi người, nói như vậy thì vơ đũa quá…mà có lẽ là hầu hết
những ai đang sống và làm việc có vẻ ..ít người nào dám sống thật với chính
mình mọi lúc mọi nơi… Các bạn va tôi ơi, đừng nhẫm lẫn nhé…
Sống thật với chính
mình rất khó… nếu như muốn nói là không thể… Vì sao ư? Vì xung quanh…bạn và tôi
là xã hội..là cuộc sống…là cơm áo gạo tiền… Nó làm bạn phải đứng vững trong mọi
hoàn cảnh….bạn không thể chạy nhanh ra đứng giữa đường và hét lớn….Tết đến rồi…trừ
khi bạn xuất thân từ trại Biên Hòa… Bạn cũng không thể bỏ ngay việc làm để lao
về bên mẹ và gia đình yêu dấu….mỗi khi bạn nhớ nhà… vì công việc bạn không cho
phép… Bạn cũng chẳng thể nghêu ngao bài hát ở bất cứ đâu mà bạn muốn ….khi bạn
thấy vui..
Nói cách
này, hay cách khác thì bạn…sẽ không thể làm những gì bạn muốn trong 24h/ngày được…
Sống thật với bản thân mình và công bằng với lý trí…quá khó cho kiếp người… Ấy
thế mà tôi đã gặp được 1 cô bé khá dễ thương…
Cũng là lần
đâu tiên tôi gặp người này… cũng là lần đầu tiên tôi thích ngồi nghe nhiều hơn
là nói… và thấy vui khi trò chuyện cùng người này… Ở em, tôi nhận thấy rằng sống
cho mình rất khó..nhưng sống thật với từng khoảnh khắc có thể lại rất dễ… Em
không thông minh, không xinh đẹp, không chân dài, …Nhưng em lại có một cách
nhìn cuộc sống khá đơn giản… Bình thường thì mọi người luôn nhìn từ trên cao xuống
để phủ sóng tầm nhìn và để cover lại điều đơn giản… Nhưng với em thì…em thích
nhìn từng khoảnh khắc trong cuộc sống hơn..và lưu lại tạm trong bộ nhớ nhăn nhó
của chính em… và cứ như vậy…đoạn băng bộ nhớ cứ từ từ được phát ra…và luôn thúc
đẩy em rằng…sống thật đi…từng khoảnh khắc …. Trong cái ngày dài lê thê vô vàn
những cảm xúc thì chỉ cẩn bạn sống thật 1 khoảnh khắc thôi…ngày ấy với bạn sẽ
có ý nghĩa…
Tôi không thể
giải thích được cái cảm nhận…mơ hồ này đang len lỏi trong suy nghĩ, trong hành
động và trong từng ánh mắt…. Nhưng có thể, tôi sẽ chỉ lâng lâng theo cơn sóng
cuộn trào của cảm xúc mà đang có…để được thấy vui…được thấy hạnh phúc vì những
gì em ấy mang lại… Sự thật, đó là một liều thuốc bổ cho 1 ngày chán ngắt…
Cám ơn em
nhé – Cô bé của trí tưởng tượng…được vẽ lên từ một suy nghĩ về tương lai đẹp hớn…
Cô bé mùa xuân…
2 nhận xét:
Hihihi,hoa ra la co be mua xuan ah
Van chuong hay qua.
Đăng nhận xét