Chào
em cô gái của hôm qua… cô gái của những tâm sự trĩu nặng trong lòng… cô gái của
những gam màu không đồng nhất hệt như tính cách và cả những gì lừa dối nhau cho
một sự mưu sinh cuộc sống này.
Ngày
chúng ta quyết tâm xa nhau… cũng chính là ngày anh cảm giác mọi thứ trở nên lạc
lõng, mọi thứ đảo chiều quá nhanh và anh dần không còn nhận ra hình hài của
chính mình… Nó cứ siêu vẹo trên con đường dài ngoằn ngèo với ánh đèn vàng le
loi ấy… thế là chúng ta xa nhau .. mặc
cho mọi thứ còn đang nằm chờ tái sinh ở phía trước… Rồi đêm ấy, một tin nhắn và
hai cuộc gọi nhỡ từ em… Anh cảm giác vui lắm và biết là chúng ta sẽ lại được
bên nhau… Nhưng cũng là lúc anh biết… có lẽ em đang say và lại như một kịch bản
cũ… anh chán… anh ngán đến nỗi anh chẳng thèm nhìn điện thoại nữa… Hôm sau, những
tin nhắn từ viber đánh thức anh rằng… em
đang lo lắng cho anh.. đang cảnh báo cho anh những gì sẽ xảy ra… Anh cười nhạt,
thầm nói: “ em làm anh thật tởm với sự quan tâm thô thiển ấy”.. 16h25’ cùng
ngày đó… Một cuộc gọi tới.. để biết anh đang ở đâu và đón anh đi khám bệnh, rồi
đi ăn kem… Lẽ ra, anh sẽ nghe máy và hối hả chờ em… rồi mình lại bên nhau…
Nhưng không tài nào anh làm được… anh có
cảm giác ghê tởm cho chính em và cả anh nữa nếu cứ dở dở, ương ương như thế… và
những lúc em mặc mọi thứ để xa anh, rồi khi tàn cuộc vui …em tìm đến anh để làm
gì? Nghĩ như thế, nên anh chỉ lắc đầu ngao ngán cho em. Đó là những suy nghĩ của
anh…
Rồi
qua những ngày mai …. Anh thật sự thoải mái khi làm được nhiều thứ… khi công việc
chiếm hết thời gian của một ngày và những lần ra sân đá bóng để xả stress… anh
yêu từng ngày trôi qua… Khi một ngày chỉ là công việc và giải trí… Cũng là lúc
anh hiểu ra… cuộc sống của anh và em
hoàn toàn khác nhau… chúng ta chẳng hề hợp nhau gì cả… ngoại trừ, ta quá hiểu
nhau thôi…. Anh chỉ muốn một cuộc sống yên ả… với gia đình, sự nghiệp và những
chuyến đi phượt vô định,… Có lẽ với em thì không,… sự nghiệp của em… em nói mà
chẳng hề có chút gì thực tế… gia đình … em cũng chỉ nói và dừng lại ở sự hững hờ…
nhưng những cuộc đi chơi, những món đồ em mang,… đều là những thứ sa xỉ với mức
thu nhập của em… Đúng, anh không cho em được bất cứ điều gì… nhưng từ ây, anh
nhận ra… mình không có điểm chung trong tư tưởng… Có lẽ do anh đã sai… sai từ
ngay những ngày đầu… đi bên em, sai từ câu nói yêu và thời gian là quãng đường
không thể đi lại… anh sai khi kéo em đi vô định và giờ lại là bơ vơ giữa cuộc sống…
Có thể, những ngày xa nhau… trong em va cả anh đã suy nghĩ rất nhiều… Với em,
đó là nỗi nhớ về anh cho những chuỗi sự kiện và ngay cả những lúc đi chơi…
nhưng em ơi, điều ấy anh chẳng cần… đơn giản vì anh luôn ở đằng sau hàng tá những
chuỗi sự kiện ấy… Gần đây rồi, anh đã nhận ra quá nhiều thứ từ em và cả em , chắc
cũng nghĩ rằng… trong anh cũng thay đổi quá nhiều… Hầu hết cả anh và em sẽ đều
nghĩ như thế… Nhưng chung quy là do chính tính cách của cả hai… không còn chữ
chấp nhận và nghĩ cho nhau nữa…. thế nên, mọi lời nói dành cho nhau luôn nằm ở
mức nói mà thôi.
Em yêu,
cuộc sống gia đình luôn đòi hỏi ….ngoài chữ yêu … chữ cao hơn đó là chữ CHUNG…
chung ở đây là chung một hướng, chung một suy nghĩ và chung một mái nhà… và đó cũng là lý do vì sao ta chẳng
thể đi tiếp được…. dù trong anh luôn suy nghĩ rằng, mặt tròn tròn của anh mới
là tất cả… Hì, quãng thời gian xa nhau…
anh không phủ nhận rằng, trong anh rất yêu em… nhớ em phát điên, lật từng trang
ảnh và cả những đoạn clip đi phượt.. anh không chịu nổi, anh dày vò bản thân bằng
những công việc và rằng, thời gian của anh chắc chẳng còn nhiều… anh đã nói rằng,
nếu anh như thế nào thì chẳng ai của thế giới này được biết…. không phải vì anh
cố tỏ vẻ hay làm một hero… đơn giản đó là con người anh thôi. Nhưng em lại là
người quá hiểu và rành rọt từng thái độ của anh… những gì em lo lắng cho anh
…anh đều biết và cũng chẳng phủ nhận gì…vì nó diễn ra quá lâu rồi và anh cần phải
chấp nhận với chính điều ấy… nó sẽ song hành cùng anh đến những ngày tháng cuối
đời… Thế đây, và nhiều khi mọi thứ xoay chuyển quá nhanh… rồi anh cũng chỉ biết
cười nhạt với số phận mà thôi…
Thực
ra, thì những ngày xa em… anh vẫn thầm biết những nơi em đi và cả những gì anh
thật sự shock … Nhưng có lẽ, đó là trái mà anh cần phải gặt… Anh cảm nhận một sự
chán ngán cho mối quan hệ này… Thế nên, trong anh suy nghĩ… sẽ chẳng thể nào ôm
được người con gái như thế nữa, đi cùng em như vậy nữa, và …. Còn rất nhiều thứ
khác ta sẽ chẳng còn nguyên vẹn như trước nữa… Thật sự anh không hiểu tại sao
em lại có nhiều con người như vậy… tại sao em có thể làm nhiều điều sau lưng
anh như thế…và cả tại sao anh lại ngồi đây viết ra những dòng tâm trạng đắng ngắt
này. Số phận hay sự nghiệt ngã của mối quan hệ này tạo ra… anh vẫn thường mơ về
em mỗi tối… trong giấc mơ… em vẫn dịu dàng, vẫn đằm thắm và vẫn trinh vẹn như
thế với anh… Nhưng khi giật mình với thực tế…. anh cảm nhận rõ sự thất bại nơi
anh…
Thời
gian cứ thế trôi qua… cứ thế làm cho mọi thứ trở nên trơ trẽn hơn… cứ thế tạo
ra nhiều cảm xúc trái chiều và vô tình chung… nó khẽ bật ra những bí mật trong
chiếc hộp được che đừng quá lâu… Sau nhiều lần shock là sự buông lõng với thái
độ đón chào nó như một nhân vật không thể thiếu trong cuộc sống này được… và
anh cám ơn những ngày qua… tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng đủ làm cho anh bừng
tỉnh ra nhiều thứ lắm… Anh cảm nhận như thế đây..!
Rồi
hôm qua… anh đọc được note của em… Trong note là những câu anh đọc như muốn xé
đôi trái tim đã cố gắng gồng gánh nỗi nhớ về em mỗi ngày…mặc cho những gì anh
biết về em…. Những lời nói yêu thương, những cảm xúc vẫn còn đó… vẫn nhớ anh da
diết,… vẫn …và vẫn… Nhưng sự buông thì vẫn buông… Cảm xúc anh bỗng trở nên lẫn
lộn và mọi thứ trở nên trơ trẽn trên từng câu chữ anh đọc… Sự thật vẫn là sự thật
nhưng trái tim thì vẫn nói lời yêu em nhiều lắm… tin trái tim thêm một lần … và
anh cũng muốn nói lên tất cả những điều này với em… trước mặt em ..anh không muốn
đau thêm hay có bất cứ thông tin gì từ em nữa… thế là anh call em… với một số
máy khác… nhưng có lẽ em đã chuẩn bị cho anh những điều bất ngờ nhất… Ừm thì
anh nhầm số rồi… hì, nhưng anh lại hiểu ra rất nhiều thứ.. tuy lẫn lộn nhưng âu
đó cũng là câu trả lời không thể tốt hơn…
Cuối
cùng thì mình cũng gặp nhau… cũng cười cợt nói nhưng đó là sự gượng ép từ hai
phía… Có nhớ đấy, có yêu đấy… cảm xúc vẫn thế… trái tim vẫn luôn có một mặt tròn
tròn duy nhất… Anh bị thôi miên tiếp bởi
giấc mơ tình yêu ngọt ngào từ mối quan hệ này… gặp được em… anh chỉ muốn tới ôm
em thật chặt…. nhưng có một cái gì đó gợn gợn trong người… và anh hiểu là em
không còn thuộc về anh nữa… Ừm thì sao nó lại nhanh như vậy?! chẳng phải vẫn là
những cảm xúc còn đó… những câu note trong đoạn em viết cho anh… vẫn và vẫn…
nhưng có lẽ đó cũng chỉ là những nguỵ biện sau những chuỗi sự kiện trác táng ấy…
Điều mà anh cực kì ghét… Em vẫn thế… chẳng có gì thay đổi… tất nhiên là anh
cũng chẳng hay hơn em… chỉ khác là … cách đối xử mỗi lúc tàn nhẫn hơn… bồi lên
là những sự kiện, những điều anh tưởng em sẽ chẳng bao giờ đối xử với anh… Thế
nên, mọi thứ tạo ra một khoảng cách vô cùng tận… Thêm vào đó là sự không CHUNG
con đường với nhau từ cách sống và lối suy nghĩ… Đó là nguyên lý do … cái ôm cứ
xa lắm rồi… mặc cho trái tim của cả hai… đều hướng vào nhau… đều chỉ muốn thế
giới này chỉ có anh và em…
Thế
là mình cũng chỉ dừng lại ở mức độ… nói chuyện… và anh cũng chẳng thể nào níu
kéo em nữa… em cũng thế… nhưng dù sao thì anh cũng đã gặp được em… và biết rằng,
anh vẫn yêu em nhiều lắm… nhưng có lẽ, xa nhau có lẽ là tốt hơn… tốt như cách
em nói, cách em hành động, cách em tự cố gắng xoa dịu vết đau bằng những cuộc
đi chơi vô bờ bến ấy, cách em dùng những người khác để xoa dịu nỗi cô đơn ấy… Ừm,
có lẽ điều ấy sẽ tốt hơn em nhỉ… Nói ra được hết tất cả.. anh nhẹ lòng và thở
phào nhẹ nhõm cho chính anh và cả em… trên đường về… dù có suy nghĩ nhiều vấn
đề lắm nhưng anh vẫn muốn thừa nhận.. em là người mà anh yêu nhất… và đó là con người của ngày xưa ấy… Chứ không
còn như lúc này… con người hiện diện trước mặt anh. Anh chỉ mong… mọi thứ giữa
hai chúng ta em hãy xoá tất cả đi… hãy cho nó vào dĩ vãng như cách anh làm… hãy
đừng giữ những gì là của nhau hết…Chúc bình anh.
YÊU EM... NGƯỜI CON GÁI LUÔN TRONG TIM ANH..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét