Và
ta đã tìm được chân lý nơi con tim…
Ta
biết đâu ngày mai chẳng là gì,
Cần
gì biết mai đây sẽ ra sao…
Ta
đã biết về nơi ấy…
Hai
con tim quyện vào nhau,
Hai
con đường hòa cùng một,
Hai
ánh mắt sáng cung đường ấy
Nỗi
buồn cất sau lưng..Tiếng
hát vang trên môi…
Nụ
cười vàng rực rỡ…Đồi
thông yên ả nắng…
Lòng
hồ trong veo gió...Con
đường vẽ nét thơ…
Ta
say với lạc cảnh…Ta
bay cùng mây trời
Ta
yêu phút bình yên...Giữa
đất trời thênh thang
Ngon
gió nơi cao nguyên...Vị
mặn mà biển cả
Đồi
hoa của giấc mơ...Bậc
thang lên tiên cảnh…
Đôi
mình – đi em nhé…
Nhưng anh muốn nói với em vài điều nhé!
Em ơi, vẫn biết - phượt đang diễn ra theo kế hoạch ngọt ngào mà anh đang tỉ mỉ tạo ra sự bất ngờ cho cái mặt tòn tòn ấy. Sự thiệt thòi và chịu đựng của em... sự vất vả và chấp nhận mọi thứ vì chữ yêu sau chữ thương ấy... sự cho đi tất cả của cô gái đỏng đảnh với sự đời, chua ngoa với số phận, phức tạp trong suy nghĩ,... Ấy vậy, mà đã thay đổi vì anh, vì tình yêu ngọt lịm đến mộc mạc..
Anh muốn cả thế giới này không được phép biết đến em - không phải bởi em chẳng là gì trong vũ trụ hơn 7 tỉ người này, mà thế giới hiện tại... không hội tụ đủ điều kiện để chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn hảo duy nhất trong anh. Đây không hẳn là câu nói ngọt ngào dành đến em, để tạo ra một nét đẹp nghe vui tai... mà mặt tòn tòn ơi, anh mong em hiểu rằng... Với anh, thế giới không đủ sức mạnh để gục ngã anh bằng bất cứ vũ khí hay thủ đoạn nào nhưng chỉ một nét buồn vô tình hay cố ý có trên gương mặt tòn tòn... cũng quá đủ làm anh nhói tim rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét