Từ
bao giờ, anh đã có thói quen đặt cho em cái tên ấy… Mặt tròn tròn. Đúng là khi
yêu nhau, khi hiểu về nhau,…cái tên nào cũng có ý nghĩa hết. Ban đầu đó là sự bầu
bĩnh của gương mặt em… Rồi sau đó, mặt tròn tròn càng có ý nghĩa nhiều hơn…em
hoàn hảo lắm… hoàn hảo cả trong tâm hồn, trái tim và cách sống của em..hệt như
gương mặt ấy.
Mình
như mới yêu nhau em nhỉ? Có thể qua đi một biến cố nào đó… và mình hiểu ra rằng,
yêu nhau, hi sinh và chấp nhận là tất cả những gì có thể dành cho nhau. Mặt
tròn tròn àh, thực sự mà nói..anh chẳng có quyền gì để mà ghen, mà đòi hỏi, mà
bảo em thế này, thế kia,…mỗi khi em làm anh cảm thấy xa xa em … Nhưng mặt tròn
tròn ơi, sẽ ra sao nếu anh và em lạc mất nhau ở giữa sài gòn to đùng này. Sẽ ra
sao nếu em tìm được lí do để rời xa anh mãi mãi…khi mà em có quyền ra đi bất cứ
khi nào…
Sợi
dây liên kết giữa anh với em chỉ là những cảm xúc, sợi dây nối giữa hai trái
tim này… Em nói: “ Em ghen tỵ với cuộc sống của anh? Cuộc sống của anh…có mọi
người cần anh và anh luôn làm cho họ được vui” ..Anh thoáng buồn qua đấy mặt
tròn tròn à “ Đúng, cuộc sống của anh là như vậy… anh có lí do để những người
xung quanh anh không được u buồn sau nhiều biến cố. Mọi người cần anh… Nhưng
anh cần ai, em biết không? Mất em… anh mất đi thế giới của riêng anh… thế giới
mà anh có thể khóc, có thể cười, có thể kể, có thể clap…clap… Vì ở đó, anh là
chính anh…bên em, không hề có chút vướng bận của thực tế này”.
Mỗi
lần nghe em nói về tương lai…anh lại như con ốc, muốn thu mình lại và để mặc mọi
thứ trôi đi.. anh sẽ ở đó, và chẳng hề nào gượng dậy nổi. Em nói đúng, chẳng hề
sai,… Anh thật ích kỉ…thật làm em tổn thương nhiều lắm lắm… Nhưng em ơi - ở quá
khứ…ở thực tại và tương lai..là 3 không gian… Khi ở mỗi không gian, anh hiểu về
điều cốt lõi của nó và anh nhận thức được em quan trọng với anh như thế nào để
duy trì sợi dây liên kết của cả 3 không gian ấy…
Mặt
tròn tròn à, anh biết…càng như vậy…vì yêu thương anh, vì anh là tất cả,…em bỏ mặc
mọi thứ…từ gia đình, bạn bè, cái tôi của em…để bên anh và làm mọi thứ vì anh…
Khi ấy, em áp lực lắm chứ…mệt mỏi lắm chứ… Trên hết, em cần cho mình một người
để nói tất cả … Nhưng hỡi ôi, em chỉ có mỗi anh..và anh lại là người trong câu
chuyện ấy…em có thể làm điều gì đây? Em
yêu, anh vẫn thương nói rằng… câu chuyện là của anh…Nhưng bên em, anh lại là
người ngoài câu chuyện ấy trong khoảnh khắc đó, em hãy nói anh nghe nhé.
Mặt
tròn tròn ơi, hiện tại anh cảm nhận được đôi vai em chông chênh lắm… Đôi mắt em
đượm buồn lắm… Trái tim em đang bị tổn thương lắm… Anh chỉ biết để bờ vai, bờ ngực
này…để em tựa và rúc vào như muốn quên đi mọi thứ ở hiện tại, để chìm vào giấc
ngủ an lành nơi anh.
Anh
chỉ biết và sẽ mãi mãi làm như vậy cho em. Anh xin lỗi đã kéo em theo câu chuyện
mệt mỏi này..của hoài niệm bi thương, của hiện tại chua xót, của tương lai xám
xịt nơi anh. Để em qua đi những tháng ngày mà ở em đáng lý ra là một biển trời
hạnh phúc…
Giờ
chỉ biết gọi tên Mặt tròn tròn ơi, anh ôm em nhé… hãy say giấc bên anh để mọi
thứ về hai chữ mặc kệ, để tất cả trở nên trơ trơ với số phận và để anh được hôn
lên đôi mắt em mỗi đêm về nhé.
Yêu
lắm – mặt tròn tròn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét