Trang

ANH SAI RỒI… EM XIN LỖI ANH ĐI..!

Củ tỏi ơi… anh sai rồi… thế nên em hãy xin lỗi anh đi…  Vì sao ư?! Chính em là người đã giúp a trở nên hoàn hảo hơn mỗi ngày, nhưng cũng chính em là người đã tạo ra điều tồi tệ… lỗi sai ngớ ngẩn từ việc rời xa em… Thế nên, em hãy là người xin lỗi anh đi…

Anh sai khi xa em… anh chẳng thể có chút nào bình yên… Mọi thứ đều là giả dối hết… anh cố tình vạch ra cả đống công việc rồi  lao đầu như người nghiện game để cày và tìm cho mình những nụ cười gượng gạo…

Anh sai khi chẳng thể tự vứt mình ra khỏi nỗi nhớ em… tự bứt phá ra điều tồi tệ của mỗi tối.. của những lúc đi đường … hình ảnh của em… vẫn thế, hiện trong tâm trí anh và ngăn anh ở tất cả những gì anh muốn làm… Đơn giản vì tất cả những nơi anh đến, tất cả những điều anh làm…anh đều muốn củ tỏi bên cạnh anh…

UHM..! ANH ĐI NHÉ...


Chào em cô gái của hôm qua… cô gái của những tâm sự trĩu nặng trong lòng… cô gái của những gam màu không đồng nhất hệt như tính cách và cả những gì lừa dối nhau cho một sự mưu sinh cuộc sống này.

Ngày chúng ta quyết tâm xa nhau… cũng chính là ngày anh cảm giác mọi thứ trở nên lạc lõng, mọi thứ đảo chiều quá nhanh và anh dần không còn nhận ra hình hài của chính mình… Nó cứ siêu vẹo trên con đường dài ngoằn ngèo với ánh đèn vàng le loi ấy…  thế là chúng ta xa nhau .. mặc cho mọi thứ còn đang nằm chờ tái sinh ở phía trước… Rồi đêm ấy, một tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ từ em… Anh cảm giác vui lắm và biết là chúng ta sẽ lại được bên nhau… Nhưng cũng là lúc anh biết… có lẽ em đang say và lại như một kịch bản cũ… anh chán… anh ngán đến nỗi anh chẳng thèm nhìn điện thoại nữa… Hôm sau, những tin nhắn từ  viber đánh thức anh rằng… em đang lo lắng cho anh.. đang cảnh báo cho anh những gì sẽ xảy ra… Anh cười nhạt, thầm nói: “ em làm anh thật tởm với sự quan tâm thô thiển ấy”.. 16h25’ cùng ngày đó… Một cuộc gọi tới.. để biết anh đang ở đâu và đón anh đi khám bệnh, rồi đi ăn kem… Lẽ ra, anh sẽ nghe máy và hối hả chờ em… rồi mình lại bên nhau… Nhưng  không tài nào anh làm được… anh có cảm giác ghê tởm cho chính em và cả anh nữa nếu cứ dở dở, ương ương như thế… và những lúc em mặc mọi thứ để xa anh, rồi khi tàn cuộc vui …em tìm đến anh để làm gì? Nghĩ như thế, nên anh chỉ lắc đầu ngao ngán cho em. Đó là những suy nghĩ của anh…

YÊU CUỘC SỐNG TỪNG NGÀY..!

Nhìn cuộc sống cứ xoay vòng vòng bên những dự định, những ước mơ, hoài bão ấy cứ trở nên xa xa hơn mỗi ngày. Và đến một lúc nào đó… nó bỗng trở thành thói quen buông và lại mơ tiếp một giấc mơ khác… Tiếp nối những câu chuyện ấy… lại là những công việc, những nhu cầu, những phiền toái về cuộc sống đương đại hữu hình này.  Các bạn trẻ và cả tôi ơi… hãy là những cánh chim bồ câu…sải cánh  thật rộng và bao trùm những nỗi sợ, những hoài nghi về năng lực và cả những định kiến của cá nhân… trong một tập thể người già dặn ấy… hãy nói lên những câu chuyện về cuộc sống, để rồi nhắm mắt và lắng nghe sự phản hồi từ chính trái tim của mỗi người. Và hãy luôn mang những thông điệp cho những nơi ta đặt chân tới… với một sự chân thành của màu xanh hoà hảo nhất.

Tôi cũng vậy, không thực sự già dặn,… vẫn đang loay hoay đi tìm công thức riêng cho sự thành công, vẫn trung thành với lối sống đơn giản cùng một mức thu nhập vừa đủ trang chải cho cuộc sống đô thị ồn ào này. Với tôi, sự tự do và làm chủ thời gian mới là đích đến cuối cùng… là được khao khát chinh phục những thử thách mới có thể đó là một con đường chẳng ai buồn đi, cũng có thể là một công việc đầy tính biến động cần một sự tỉ mỉ, một sự đầu tư kĩ lưỡng,… Nhưng có thế nào đi nữa… với tôi, đó là cuộc sống… mà đã là cuộc sống thì không được đầu hàng. Sự lựa chọn của tôi… vẫn không phải là thứ thành công mà mọi người vẫn hay sử dụng nó … không hẳn đó là một cuộc sống với đầy đủ vật chất, danh vọng, tiền bạc,… Tôi luôn và mãi mãi chỉ chạy đến đích gần nhất… để tiếp tục chinh phục ngọn núi cuối cùng… đó là thời gian. Đơn giản là tôi muốn một sự tự do… Sự tự do ấy thoát hẳn khỏi bốn bức tường mang thông  điệp của thời gian ấy…