Đã
quá lâu rồi, sự ồn ào đã lên đến đỉnh điểm và kéo dài lê thê. Anh muốn rũ bỏ
con người này lắm rồi… hóa trang lâu ngày mà không được gột rửa để trả lại con
người thật… Nó khó chịu và chán chường lắm. Vai diễn nào rồi cũng đến hồi kết…Nhưng
anh lại cố tình cứ mãi diễn theo..cảm xúc đang có để rồi anh nhận lại được
gì?... Đó là sự khinh bỉ với chính bản thân anh, sự đau đớn khi thấy em cứ hồn
nhiên bên anh mà không biết rằng anh khốn nạn lắm.. Sự thỏa hiệp với hai tâm hồn
để một ngay anh xa…em cũng chấp nhận như lẽ thường.
Nước
mắt rơi là lúc ta buồn hoặc quá vui…nhưng nó tượng trưng cho sự buồn nhiều hơn là
vui. Anh buồn…anh khóc… anh vui thì anh smile ..đó là quy luật rồi… anh chỉ giấu
nước mắt trong bóng tối mỗi lúc đêm về…và để nụ cười lộ thiên. Đến lúc anh phải
xa em…xa tất cả những gì đang có bên anh… Anh xin lỗi sẽ làm hình tượng của
em..bị sụp đổ hoàn toàn… Em sẽ rất đau… a cũng đau…và mọi thứ anh làm như một kẻ
ngu ngốc nhưng sau đó sẽ là phút giây yên bình cho tâm hồn anh… cho sau này và
có lẽ, đến lúc nào đó anh cũng sẽ gặp nghiệp báo.
Em
thỏa hiệp tất cả để anh bên cạnh em… gạt bỏ mọi mối quan hệ để bên anh…tất cả
dành cho anh… Em đổi lại đó là sự an bình mỗi khi bên anh… Nhưng em biết không…
Những lúc ấy, anh không phải là anh đâu… Vì anh không yêu em… anh chỉ xem đó là
một thói quen hằng ngày mà anh không thể cưỡng lại được.
Cụm từ xin lỗi có lẽ
được nhắc đi nhắc lại…như chính những gì anh đáng phải nhận phải khi cướp mất của
em đi con người mang lại sự yên bình ngày ấy… Tất cả, anh chỉ diễn theo cảm xúc
… cảm xúc của anh cũng thật kì lạ khi mà không thể hiểu nổi mọi chuyện và không
hiểu mình đang muốn gì lúc này? Tất cả, nó cứ mờ mờ ảo ảo… và rồi, anh rơi vào
trạng thái chán… nghĩa là anh vô tâm với mọi thứ…với ngay cả tâm hồn anh.
Nếu
yêu là cảm xúc mang lại nhiều sự hạnh phúc nhất thì với anh..nó mang lại tai họa
nhiều nhất cho những người xung quanh… Anh không thể tìm được lý do nào để bao
biện cho sự thật là anh không yêu em nữa… không tìm được lời giải thích ..và
anh ghét cả chính anh lúc này.
Tự
nhiên lại như thế này khi mà anh với em đang gần như đạt được sự hạnh phúc hoàn
hảo nhất… đạt được tất cả những gì đẹp nhất trong tình yêu. Thế nhưng, anh quyết
đinh dừng lại ngay trong kì nghỉ lễ này… để em và cả anh…hãy để mọi thứ được
yên nghỉ trong quãng thời gian kỉ niệm đẹp đó nhé.
Anh
sẽ nhớ con đường tinh yêu… nhớ nụ cười…nhớ tất cả những gì thuộc về đôi ta… Anh
không muốn đi tiếp để rồi người đau khổ sẽ là em…và anh là thằng vô liêm sỉ.
Tha lỗi cho những gì anh đã mang lại cho
em..và cướp đi sự hoàn hảo cũng như niềm tin nơi em…
Tạm
biệt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét