“Hằng ngày, mạnh mẽ là hai từ luôn phải có ở thế giới ngột ngạt này và nụ cười
là hình ảnh thể hiện sự lạc quan, tin tưởng vào mọi thứ… có thể là cổ tích
trong câu chuyện thường nhật…” – Điều này, có làm em bớt nghi ngờ mọi thứ và
smile với mọi thứ hơn nhé.
Những
điều tưởng như nhỏ nhoi nhất… thì trong em có thể là một con khủng long bạo
chúa… có thể rất ghê gớm …và tất nhiên là do trí tưởng tượng từ sự nghi ngờ
thái quá đến từ sự mất cân bằng và sợ một kết quả bất lợi ngay tại thời điểm ấy…
Những lúc ấy, trong anh cảm giác em thật
đáng thương… không phải là sự thương hại nhé.
Anh
mong rằng, mỗi lúc…nụ cười của em xuất hiện nhiều hơn …không phải là nụ cười mà
do anh tạo ra bằng những câu chuyện tếu táo.. mà nó xuất phát khi không có anh,
khi đề cập những câu chuyện bình thường nhất…mà anh chỉ cần em suy nghĩ thật
đơn giản vì rằng, nếu em có nghĩ thật nhiều thì …người buồn luôn là những người
yêu thương em nhất và anh lại là người nằm trong số đó. Tại sao người thương em
lại buồn…? Vì rằng, họ không muốn nhìn thấy người họ thương phải lo lắng và mệt
mỏi vì những chuyện của cuộc sống…
Em
à, mọi chuyện đều có lí lẽ riêng của nó và dù muốn thừa nhận hay không? Thì đó
lại là định nghĩ của cuộc sống thật đấy. Anh nói rằng, nụ cười em thật đẹp… và
hãy cười nhiều hơn nữa nhé. Cười khi buồn…cười khi vui …cười khi mọi thứ chẳng
là gì… Khi ấy, sức mạnh của nụ cười sẽ rất lớn và điều kì diệu sẽ xảy ra trong
cuộc sống muôn màu này.
Trong
những lý do anh tin vào sức mạnh nụ cười… lý do chính đó lại đến từ nụ cười đầy
nắng của em… Mỗi khi anh được thưởng thức nụ cười ấy lại là lúc anh thấy cuộc sống
này ý nghĩa và nhiều năng lượng sống nhất. Không nói ra, anh chỉ mỉm cười theo
em… để rằng, em cũng sẽ có chung cảm xúc như anh… Tin vào nụ cười của người
khác mang lại…là lúc em đặt trọn niềm tin vào cuộc sống này.
Có
lẽ, trong những lúc em buồn vì quá khứ…vì tương lai hay hiện tại…điều em hay
nghĩ đến …lại là những điều tồi tệ mà em tự vẽ ra nữa rồi…Và anh mong rằng, nó
sẽ biến mất… Cũng chỉ là những gì anh mong…như cái câu nói mà anh gởi đến em
ngay từ đầu bài… Đó là những gì anh muốn em nhớ nhất.
Thuế
cho một nụ cười là niềm tin… Thuế cho một niềm tin lại là ánh mắt trao nhau từ
sự chân thành… Thuế cho một sự chân thành đến từ trái tim… Điều anh nói, cũng
muốn rằng…em à, hãy mở cửa của trái tim và dùng lý trí sự thông minh vốn có của
em để đặt niềm tin và nụ cười đúng chỗ.. để biến ước mơ sẽ toàn màu xanh…để làm
mọi thứ tươi tắn hơn trong suy nghĩ nơi em.
Kết
thúc – không có nghĩa là chấm hết… thế nên, mọi chuyện cũng chỉ là mới bắt đầu…
bắt đầu cho một suy nghĩ lớn hơn… một suy nghĩ dám chấp nhận và đương đầu với mọi
thứ… Thay vì em cứ suy nghĩ mãi… em nên thực hiện điều gì đó có ý nghĩa nhé em…
Thương
em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét