Hôm nay, khi
ghé qua tiệm bánh ngọt ấy… Chẳng vui tẹo nào khi chứng kiến những cảnh mà nó
đang nghĩ sẽ nhạt dần cùng năm tháng… Hồi ấy, khi bước vào..là những câu nói
làm nó vui theo kiểu…Xin chào!...Nghe lạ tai và hay… Hay vì trong câu nói của
những nhân viên ấy…là sự hoan hỉ thật sự.. sự đón tiếp quí khách thật sự..và trọn
vẹn trong từng suy nghĩ về những người mà họ phục vụ dịch vụ nào đó…
Thời gian
sau, khi …hầu như mọi quán thức ăn nhanh, kem,…Đều đua nhau dịch vụ ấy… Là khi
khách mở cửa thì hàng loạt nhân viên trong quán đều hô vang khẩu hiệu… Cái cảm
giác…ấy lần đầu,…lần sau và cho tới hôm trước đều rất okie… Mọi người khách cảm
nhận được sự đặc biệt của họ khi vào quán…
Nhưng có lẽ,
khi mà mọi thứ trở nên bình thường..bởi những câu nói ấy theo kiểu có lệ, nói
cho xong …thì khách lại cảm thấy rất khó chịu… Âm lượng của những giọng vàng đó
cất lên một là yếu ớt có lẽ vì mệt mỏi, hai là quá lớn theo kiểu nhà binh,… Hôm
nay, nó thật sự cảm nhận được sự khó chịu
từ tiệm bánh ấy… Cái vẻ nghênh ngáo của nữ phục vụ, kèm theo những hành động
chanh chua …khi nói chuyện với một người đáng tuổi mẹ …Bà ơi, nhắc mãi mà bà
không hiểu à? …Câu nói ấy, nghe sao mà phí mất quãng thời gian học vậy em… Nó
nghĩ thế đấy… Và nhìn vẻ mặt của bà ấy…thật đáng thương cho bà…khi cứ lầm lũi hỏi
tới hỏi lui… Bực mình, nó lại lao tới và làm cho bà… Trong khi, cả đám người
xung quanh…đang nghĩ…bà này thật phiền phức và làm cản trở mọi người… Nó biết,
vì nghe thấy lời xì xào…nhức tai…
Ngẫm mà thấy
nhạt không? Khi cái đúng ngày càng bớt…thay vào đó là cái phong trào ….trào lưu
ăn theo những người khác…những suy nghĩ của số đông mặc nhiên được cho là đúng
và cái nhóm người nhỏ nhoi còn lại…đương nhiên sẽ là không đúng…là thiếu văn
minh, là thiếu hiểu biết…
Ồ, hay chi sự
thiếu văn minh, thiếu hiểu biết cho cái sai trầm trọng.. Thật đáng thương cho cậu
bé mà mẹ nó dắt tay…khi chỉ đứng sau bà ấy…và trễ cái môi không thể xấu hơn..dè
bỉu bà ta… Nó đương nhiên là hệ lụy xấu cho con trẻ học theo…
Bồ đồ bà đã
sờn vai vì sương gió và những năm tháng đổi lấy nghiệm ở đời… Đôi chân bà bước
nhẹ vì bà biết nên sống chậm lại… Đôi mắt bà nhìn không thật xa…vì bà biết cái
cảnh nào hiển thị ở xa ấy… Đôi tay bà nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của cô bé dễ thương..vì
bà sợ..nếu buông tay… cháu bà sẽ giống họ… Vẻ bề ngoài bà thật đáng thương… Quê
mùa… Nhưng với nó…lại là một quí tộc của
văn minh… một hoàng hậu của phái đẹp…
Họ biết
không… Chẳng ai xuất thân từ vương tộc cả…hay chính xác hơn là chẳng ai xuất
thân từ ngày mai…. Thế nên, hãy giữ lấy lề của nó… lề của chúng ta…luôn từ những
cánh đồng xanh ..với đàn cò trắng bay…
Thật nhạt phải
không?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét