Lần đầu cảm
nhận cái lạnh lẽo nơi đó, nó cảm nhận được nỗi cô đơn vô vàn… Cô đơn trong
chính những làn hương thơm bay vô định về một mùa xuân đang dần cận kề… Dòng
người nơi này vẫn đang ngược xuôi, hối hả chuẩn bị cho cái tết ấm no nhất… Phảng
phất trên những con đường dài quanh co vùng này là những bước chân lon ton nhỏ
xíu, chân trần của những em nhỏ với má đỏ ửng hồng… đang ríu rít theo những
bóng lớn phía trước…
Nó vẫn ngồi
ngắm ánh ban mai nơi vùng này… Nỗi nhớ ùa về… khi nhìn những vườn đào đẹp mê li…
mà lần đầu nó thấy.. Nó ước rằng, người ấy có nơi này…cùng nắm chặt tay và dạo
bước quanh khu vườn với những nụ cười tỏa nắng… Có lẽ, người mà nó nhớ nhất …lại
đang rất giận nó nhất vì chính những điều ích kỉ mà nó không thể vượt qua… Mới
đó thôi, nhưng nó cảm nhận được cái khoảng cách địa lí ấy xa muôn trùng…và khi
từng dòng tin nhắn, từng lần call đã cứ lần lượt miss call hoặc đợi mãi không
thấy..thì cái lạnh nơi này đã dần ấm về bạn trưa thì …mùa đông lại tràn về
trong tim nó… Nó vẫn thế, hiên ngang với những gian truân gặp phải trên đường đời
nhưng sao …nó lại không thể kìm được hai giọt lệ vội vã rơi trên gương mặt lạnh
toát mà nó nghĩ rằng… giọt nước mắt ấy có thể hóa băng hoặc có thể tan chay mùa
đông lạnh lẽo nơi này…
Còn nhớ mới
thôi, khi vừa đặt chân đến vùng đất lạ… Điều đầu tiên nó nói chính là những gì
nó đang nghĩ lúc này… Để an lòng mọi người đang dõi theo bước chân nó… Nó luôn ẩn
mình trong chiếc bóng của chính nó …và chỉ để lộ ra sự phấn khởi của một hành
trình mới, sự lãng mạn của thiên nhiên phú này… và sự tự tin về năng lực bản
thân để minh chứng cho chính cái tôi cao cả về một sự nghiệp vững vàng hơn…
Đổi lại tất
cả những ánh mắt xì xào về danh phận, về
cuộc sống được đo lường bằng sự giàu có của ngôi nhà bề thế và trí tuệ siêu việt…Nó
càng phải lãng quên những kí ức này… những dòng suy nghĩ ngược xuôi như chính
dòng người lúc này… mà cái kết đổi lại thì bi thảm quá…
Nhật ký giờ
chỉ còn mỗi nó viết trong cái lạnh của mùa đông băng giá nơi vùng cao này… với
những tia nắng yếu ớt… và nó lại là chính mình trong cái ao làng này… một ngày
nào đó, ao làng sẽ rộng thành biển lớn… và chiếc lá ban đầu …sẽ thành thuyền lớn
để vươn ra khơi… Nhật ký hãy biến thành năng lượng đẩy thuyền rời đi thật xa …cái
kí ức đang dày vò nó mỗi đêm và cho những ngày còn lại nhé…
Tương lai sẽ khẳng định cho sự hiện diện của chính nó nơi này… Nhưng phải chăng người mà nó sẽ song hành lại là chính chiếc bóng đơn côi vẫn như ngày nào…
Tạm biết ký ức
mới chạm nhẹ vào nó nhé… Nó sẽ vùng vẫy nơi ấy… Với chính những gì đang có… Mùa đông chắc sẽ rất lạnh nơi con tim này...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét