Nhìn
cuộc sống cứ xoay vòng vòng bên những dự định, những ước mơ, hoài bão ấy cứ trở
nên xa xa hơn mỗi ngày. Và đến một lúc nào đó… nó bỗng trở thành thói quen
buông và lại mơ tiếp một giấc mơ khác… Tiếp nối những câu chuyện ấy… lại là những
công việc, những nhu cầu, những phiền toái về cuộc sống đương đại hữu hình
này. Các bạn trẻ và cả tôi ơi… hãy là những
cánh chim bồ câu…sải cánh thật rộng và
bao trùm những nỗi sợ, những hoài nghi về năng lực và cả những định kiến của cá
nhân… trong một tập thể người già dặn ấy… hãy nói lên những câu chuyện về cuộc
sống, để rồi nhắm mắt và lắng nghe sự phản hồi từ chính trái tim của mỗi người.
Và hãy luôn mang những thông điệp cho những nơi ta đặt chân tới… với một sự
chân thành của màu xanh hoà hảo nhất.
Tôi
cũng vậy, không thực sự già dặn,… vẫn đang loay hoay đi tìm công thức riêng cho
sự thành công, vẫn trung thành với lối sống đơn giản cùng một mức thu nhập vừa
đủ trang chải cho cuộc sống đô thị ồn ào này. Với tôi, sự tự do và làm chủ thời
gian mới là đích đến cuối cùng… là được khao khát chinh phục những thử thách mới
có thể đó là một con đường chẳng ai buồn đi, cũng có thể là một công việc đầy
tính biến động cần một sự tỉ mỉ, một sự đầu tư kĩ lưỡng,… Nhưng có thế nào đi nữa…
với tôi, đó là cuộc sống… mà đã là cuộc sống thì không được đầu hàng. Sự lựa chọn
của tôi… vẫn không phải là thứ thành công mà mọi người vẫn hay sử dụng nó …
không hẳn đó là một cuộc sống với đầy đủ vật chất, danh vọng, tiền bạc,… Tôi
luôn và mãi mãi chỉ chạy đến đích gần nhất… để tiếp tục chinh phục ngọn núi cuối
cùng… đó là thời gian. Đơn giản là tôi muốn một sự tự do… Sự tự do ấy thoát hẳn
khỏi bốn bức tường mang thông điệp của
thời gian ấy…