Mãi
mãi giọt nước mặt luôn chảy xuôi… Khi niềm vui là những giọt lệ được buông xuống
để hào phóng cho đi những nụ cười với tất cả những người xunh quanh thì nỗi buồn
lại ngược lại… nó cũng buông xuống nhưng là nơi của bóng tối, là nơi mãi mãi
xunh quanh chỉ mình ta, nơi ở đó… chỉ có vị mặn của nỗi lòng và vị chát của cuộc
sống mà thôi.
Mỗi
người trong chúng ta… ai cũng sẽ một lần phải buông trong đời… Và chắc chắn rằng
cái buông lớn nhất, khó nhất mà cũng dễ dàng nhất… đó không phải là sự buông
danh vọng, không hẳn là buông tình yêu, cũng chẳng phải là buông quyền lực,… Vậy
hẳn nó chính là buông cõi trần, nó không có nghĩa là sự giải thoát về mặt thể
xác mà là sự buông đi những cái vô thường, những điều quá đỗi tầm thường để tìm
về cho mình một sự thanh tịnh đến lạ kì, một cõi chân không đầy màu sắc và thi
vị của sự ngọt ngào mãi được lan tỏa bằng mùi hương của tình người.