Người ta vẫn thường chạm nhẹ vào nhau… giữa con phố đông người qua hay ở một
lúc nào đó, người ta vô tình nhận ra người lạ ấy lại quá đỗi thân thuộc…
Và
đó, con phố của anh mỗi ngày đi qua … từ khi mình dừng lại ngược chiều yêu
thương ấy … Con phố mà mỗi buổi chiều anh đi dù mỗi lúc thêm kẹt xe… mắt anh
thì vẫn đong đưa tìm bóng dáng quen ấy… Bỗng con phố ấy thật lạ… hay chính anh
lạ giữa những gì xưa cũ kia…
Em
àh, ngày hôm nay… cả một vùng trơi thương nhớ ấy đã dần lùi vào hai chữ hoài niệm.
Trong anh thì vẫn thế, chỉ khác.. anh tập cho mình thói quen tạo em trong ảo ảnh..
tự cảm nhận và nói chuyện một mình trên những hành trình bụi bặm ở một nơi thật
xa… Anh đã đi qua nhiều ngã 3, rồi đến cả
ngã tư… gặp rất nhiều điều thú vị… Và cũng đã bao lần anh muốn kể với em về những
điều mới mẻ ấy, những nơi đến đầy lạ lẫm,
và cả những dòng suy tư về em… Anh lại thôi, vì mình chia tay rồi mà.
Hành
trình ấy vẫn cũ em àh.. Chiếc xe vẫn vậy, anh vẫn mặc bộ đồ đi du lịch như ngày
nào… Túi áo khoác anh vẫn mở khoá … Em còn nhớ chứ!.. Chỉ khác giờ là cơn gió…
lạnh án ngữ… vồ vập và tạo thành từng cơn… hệt như những gì anh đang nghĩ về
em…
Sự
thật là tới giờ … anh vẫn không thể nào hiểu nổi… sao lại chóng vánh thế, sao lại
là buổi chiều hôm đó… và từ lúc nào, đồng hồ anh đã không chuyển động nữa rồi,
nó dừng lại ở 16h59p … Thời khắc, mà điều tưởng chừng chỉ diễn ra trong mơ… lại
xuất hiện ngay trước mắt anh… Em trong tay cùng người khác, giữa con phố đông
đúc … Sở dĩ, tới lúc này.. anh mới cho em biết điều ấy… Bởi chính anh, không
tin được và càng cố thanh minh cho hình ảnh ấy bởi vô vàn lí do… Nhưng… chối bỏ
sự thật… là mãi mãi sống trong sự giả dối… Thế đây, anh rời xa em… bởi anh
không muốn là một phương án dự phòng….
Em
đã trách anh… khi nhận được dòng tin nhắn rời xa từ anh… Tim anh đau..
Em
đã hận anh… khi không cho em biết lý do ta chia tay… Bỗng anh hận em.
Em
nhắn tin cho anh… “ EM NHỚ ANH”… Bỗng anh sợ em…
Đúng
là trong tình yêu… anh luôn là một kẻ dại khờ… anh coi em là tất cả… là niềm
vui, là sự thật.. là ở em, anh luôn có 1 niềm tin tuyệt đối… Anh đã yêu em như
ngày mai là kết thúc… Khi xa nhau, điều anh luôn thấy có lỗi nhất ở cách yêu
em.. Phải chăng, anh là kẻ ngốc nên không giữ được em… phải chăng, anh đã yêu
sai cách… Tất cả, đều được anh bày ra.. và tự giày vò bản thân … nhưng sau
cùng, sự thật vẫn là vậy… đơn giản hơn nhiều so với suy nghĩ của anh… là ở anh
không có 1 thứ quan trọng… là địa vị. Thế nên, em đã dừng lại… và cho mình một
cơ hội bên một người khác… tốt hơn anh ở mọi mặt… giàu có, trí thức, địa vị..
và theo như em nói, sau khi ta xa nhau 6 tháng: anh ấy yêu em nhiều hơn anh..!
Anh chỉ cười nhẹ và chúc em hạnh phúc…
Thế
đấy, mãi mãi khi anh là một phương án dự phòng… người sai luôn là ở anh.. Nhưng
anh nghĩ, hiện tại anh đang đúng… và có lẽ em cũng vậy. Anh tạm gác mọi thứ lại…
Gói gẽm thật chặt từ cảm xúc, đến tình cảm dành cho em.. vào một gói thương nhớ
và gởi theo hư vô… Điều tuyệt vời nhất anh đã làm được là yêu em… Nhưng hiện tại,
anh đang có cơ hội yêu một người …. Anh chưa chắc sẽ hơn em nhưng điều anh chắc
chắn…: Anh không phải là phương án dự phòng!
1 nhận xét:
Đọc truyện ngôn tình và những cuốn sách về tình yêu để thấm thía tình cảm người với người thôi
Đăng nhận xét