Mọi
thứ bắt đầu và luôn là như thế… cảm xúc.
Đúng với cái tên không thể cởi mở thêm… nó làm cho nhiều thứ trở nên buông lõng
thõng theo từng nhịp của con tim, mỗi khi chạm nhẹ vào nhau. Sở dĩ nó trở nên
hoàn thiện với tất cả là bởi… ta dành và trao cho những gì được gọi là tinh tế
nhất, những cái nhất ta luôn suy nghĩ đến nhau…
Ừm, đó là chuyện của mới ban đầu… khi cả hai… đang dần minh chứng cho
nhau sự trọn vẹn. Khi những câu nói còn được suy nghĩ trước khi trao nhau, khi
những gì thuộc về nhau luôn được trân trọng… Có cả núi những thứ ta thuộc về
nhau… và cũng không ít những câu chuyện
yêu thương có, đau buồn có và có cả những thứ ta chẳng thể tưởng được… và đó lại
là tình yêu… Chúng ta nhớ như in lần trao nụ hôn đầu tiên, với bao cảm xúc của
tỉ lần chữ thích đè nén lên nhau, với bao sự mong đợi và niềm tự hào xen lẫn hy
vọng cho một tương lại hạnh phúc viên
mãn ấy… Cũng là lúc mọi thứ được xây dựng và bắt đầu theo sự hoàn mỹ mà anh và
em đều hướng đến… Nụ hôn đó không thật sự dài nhưng đủ làm cho cả hai hiểu rằng…
đó là huyền thoại.. . huyền thoại cho sự yêu thương và là tình yêu đích thực…
Cả
hai đến với nhau… khi chữ yêu đã vội trao đi… khi chữ thương đã vội trao người…
và đến một lúc nào đó… ta kịp bừng tỉnh rằng… đó không phải là yêu… Một trong
hai đã làm được đó là tự tìm cho mình một sự tự do… tự do để sửa chữa những lỗi
lầm, tự do để làm những công việc mình thích, và tự do để ta hiểu rằng…. cuộc sống
đang luôn chờ đợi một sự hy vọng của thay đổi theo hướng tích cực hơn là một
tâm hồn già cỗi với bao vết thương lòng từ quá khứ… Anh thua… anh thua trên ván bài tình đời… để chấp nhận theo chữ tình và vun
vén tới giờ đó là chữ Nghĩa quá đỗi lớn lao….
Trách
cuộc sống sao lại để anh gặp em trong hoàn cảnh này …. Lại là trách chính bản
thân khi không thể vẹn toàn với thế giới hiện tại… nhưng đó lại là sự tàn nhẫn
với trái tim… Yêu và được yêu người mình yêu… có lẽ trong đời không mấy ai có
được diễm hạnh ấy… mà người ta vẫn thường mặc nhiên về tình cảm bạn đời đó là sự
yêu thương …và vô thừa nhận cho sự chung thuỷ gượng gạo đến làm biểu tượng cho
một thế hệ kế tiếp về chân lý sống và luật… của kiếp người này… Vĩ đại – thật sự
đó là những người vĩ đại… hy sinh lợi ích cá nhân để hướng tới sự chấp nhận
trong hạnh phúc và xem đó lại là một cái duyên lành. Nói to tát hơn… đó là giáo
dục một thế hệ về cách sống và cách hành động cũng như chấp nhận sau mỗi hành động
của chính cá nhân.
Nó
thường hay đấu tranh giữa lý trí và trái tim… và hiển nhiên nó đã thua ngay từ
cái suy nghĩ ấy… lần lượt từng lần một… nó bị hạ Knock Out bởi chữ ích kỷ cá
nhân…. Đúng như người đó nói… “ Mỗi ngày.. anh luôn làm cho những người phụ nữ
yêu thương anh phải khóc cho sự ích kỉ bản thân… và khi nào anh mới tự chịu
trách nhiệm cho những hành động này” Cám ơn em…. Nó bừng tỉnh bởi câu nói này…
và nó cũng tự nhủ… tại sao lại phải lắng nghe những lời nói thậm tệ ấy… bởi người
nó đã từng và mãi mãi yêu… sự sỉ nhục và nặng nề… khi có thể người đó mặc nhiên
cho sự tồn tại và phụng sự mãi mãi hay chỉ là thoả tính bề trên… Nhưng dù sao,
anh cũng đã nói rằng… mọi sự đều có giới hạn và có lẽ những lời nói đó… cũng chỉ
là em đã vượt qua giới hạn của sự chấp nhận… Nhưng sau đó là điều anh hiểu rằng…
mọi lời nói của em chẳng có ý nghĩa gì.. nhưng người nghe là anh.. .và nó không
thể tự bào chữa và chữa vết thương mãi được – nó ắt hẳn sẽ bị tổn thương. Nó
còn nhớ cái đêm ấy… nghe xong… nó lặng người… và chỉ muốn quay lại thật nhanh …
ngày anh và em gặp nhau … anh muốn như những phút ban đầu… anh muốn anh và em
là những đôi bạn tri kỉ hơn là sự trả giá trong tình yêu ngang trái này.
Lời
cũng đã nói… câu cũng đã buông… và anh là thằng tồi tệ… nhơ nhuốc trong hình
hài tội lỗi với những người con gái anh thương… Oán trách em – không bao giờ… bởi
em là người yêu anh thật nhiều, hy sinh anh cũng rất nhiều…. và anh chỉ mang lại
cho em sự mệt mỏi và chán ngắt… anh chỉ mang lại nỗi cô đơn mỗi lúc xa anh… nỗi
giày vò lương tâm… và cái anh mang lại nhất – đó là sự thất vọng toàn tập. Phố
đi bộ là nơi mà đêm đó anh trú ngụ… anh hình dung và sâu chuỗi như chú ong chăm
chỉ … và anh nghĩ… em nói đúng.. nói rất đúng về anh. Anh sẽ làm lại… lúc nào
ư? Ngay lúc anh suy nghĩ ra… Cũng là lúc
anh có điện thoại của em… Chắc em đang lo lắng cho anh và chắc ở một mình em sợ?
Anh vui … nhưng thoáng qua là dòng suy nghĩ… không được nghe máy? Phải làm được…?
Cũng đúng như anh với em đã nói… mình xa nhau… cho đến khi, ngày đi phượt ấy… rồi
mình sẽ lên đường cùng nhau ở chặng đường cuối cùng này.
Ừm, anh sẽ đợi em đến ngày đó…
Thế
đấy, cuộc sống đôi khi chỉ là những chặng đi phượt… và ở đó… mình sẽ cùng ôn lại
những câu chuyện thật vui… em nhớ nhé… những câu chuyện vui thôi. Và… hãy nhắn
tin nếu em đi được trước một ngày… hoặc không đi được … hãy cũng cho anh hay em
nhé. Nhưng có lẽ anh biết được câu trả lời rồi… Dù thế nào đi nữa… chặng đường ấy,
sẽ vẫn là anh… vẫn đi theo và hình dung ra mọi điều tốt đẹp nhất. Sự tự do và
quyền lựa chọn… anh xin gởi lại em… Cũng là lúc anh buông em trong sự hạnh phúc
nhất… buông em là cách anh níu kéo lại quãng thời gian đẹp nhất… không oán hờn,
không mệt mỏi hay trách móc nhau nữa… chỉ 3 từ… sống đơn giản. Em cũng như vậy
nhé… Sống đơn giản nghĩa là sống theo những gì mình thích… làm những gì mình
cho là đúng… và nghĩa nhiều hơn cho mọi quyết định tương lai… với những người
yêu thương trong gia đình em nhé.
Có
thể mai này ta sẽ gặp nhau… hãy trao cho nhau một nụ cười ngọt lành… và thầm
chúc cho nhau một hạnh phúc vừa đủ…
Chào
em/ cô gái của hôm qua… Và anh sẽ luôn nhớ... Nụ hôn huyền thoại ấy...
Chúc em hạnh phúc ... với người em đã chọn.
Thương em... Giờ mình sẽ là .... My Friend của nhau em nhé...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét